Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 505.
Cập nhật lúc: 2025-05-11 04:27:04
Lượt xem: 914
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương Hoa ăn no một bụng “dưa” về, càng càng hưng phấn:
“Trước đây tại cứ tìm chữa bệnh cho Sở Gia Hà? Chính là vì Trần Lan Phượng vẫn từ bỏ hy vọng.”
“Bà sợ Sở Thiên Thành đón đứa con riêng về, nên lo liệu chuyện cưới vợ cho Sở Gia Hà, nghĩ rằng chỉ cần sinh một đứa cháu nội bình thường cũng . Sở Thiên Thành thì đợi .”
“Vì sức khỏe ông càng ngày càng kém, hơn nữa, thăng tiến cũng dễ, giữ vị trí hiện tại là may mắn lắm . ông cam tâm cả đời mà kế thừa.”
“Thế nên, ông đón đứa con riêng về. Nghe giỏi, còn trẻ Bộ Y tế. Không ngờ bây giờ là đồng nghiệp của con.”
Khương Tri Tri :
“Cũng , chỉ phụ trách công tác giám sát, tham gia thí nghiệm, hơn nữa cũng hiểu.”
Phương Hoa gật đầu:
“Dù thì, nhà họ Sở vẫn cẩn thận.”
Khương Tri Tri đáp một tiếng:
“Mẹ, mau nghỉ ngơi , bọn con còn tắm rửa cho Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ.”
Buổi tối, hai đứa nhỏ quấn lấy bố đòi ngủ cùng. Thương Thương chút tính toán, nghĩ rằng ngủ với bố thì nếu họ ngoài chơi, cô bé và Tiểu Chu Kỷ nhất định sẽ phát hiện.
Còn Tiểu Chu Kỷ thì chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ đơn giản là chị , bé đó.
Chỉ cần ăn chơi là đủ vui .
Hai đứa nhỏ giữa, Khương Tri Tri và Chu Tây Dã hai bên.
Khi dỗ con ngủ, cả hai ai gì, trong bóng tối mỗi đều theo đuổi dòng suy nghĩ riêng.
Khương Tri Tri nghĩ đến Sở Phong Hà. Nếu cũng xuyên , thì xuyên đến đây từ khi nào? Nếu điều tra về cô, nhận điều gì khác biệt ?
Hy vọng tất cả chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều, chỉ là trùng hợp mà thôi.
Chu Tây Dã thì nghĩ về những vấn đề mà Khương Tri Tri gặp trong hai ngày qua. Nếu cô , chắc chắn sẽ ảnh hưởng. Những nghi ngờ trong lòng , cứ để tự tìm đáp án.
Cả ngày mệt mỏi, đợi hai đứa nhỏ ngủ, Khương Tri Tri ngủ mất. Những chuyện nghĩ thông suốt, cứ để từng bước tính tiếp.
⸻
Sáng hôm , Khương Tri Tri đến phòng thí nghiệm. Thương Thương ôm chặt lấy bố, xác nhận một ngoài mới yên tâm.
Chờ Khương Tri Tri , Thương Thương liền giơ tay chỉ ngoài:
“Đi chơi! Bố ơi, chơi! Dẫn Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ chơi!”
Tiểu Chu Kỷ thấy chơi, hai chân liền vui vẻ chạy đến ghế sofa, ôm lấy áo khoác của và chị gái. nhỏ quá, ôm nổi, cứ kéo lê đất chạy đến chỗ Chu Tây Dã.
Phương Hoa sợ áo kéo đất bé vấp ngã, vội vàng đỡ lấy:
“Nhìn Tiểu Chu Kỷ kìa, chơi là sốt ruột ngay.
Chu Tây Dã xoa đầu Thương Thương:
“Được , chúng ngoài chơi!”
Anh mặc áo bông và quần dày cho hai đứa nhỏ, đội mũ lên, ôm một đứa, dắt một đứa ngoài.
Ra khỏi nhà, hai đứa nhỏ nghĩ đến trượt băng, mà Thương Thương chỉ về hướng cửa hàng:
“Bố ơi, mua! Đi mua đồ ăn ngon!”
Tiểu Chu Kỷ hành động luôn, kéo tay bố về phía cửa hàng.
Chu Tây Dã bất đắc dĩ, đành dẫn hai đứa đến cửa hàng.
Đồ ăn vặt của trẻ con cũng chẳng nhiều loại, cứ lặp lặp mấy món đó thôi, nhưng với Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ, đó là thiên đường .
Tống Đông lái xe đến, từ xa thấy Chu Tây Dã một tay bế một đứa nhỏ, tay dắt một đứa khác.
Hạt Dẻ Rang Đường
Anh dừng xe bên cạnh Chu Tây Dã, hạ cửa kính xuống:
“Không ngờ đấy, trông con cũng hiền từ phết nhỉ.”
Chu Tây Dã để ý đến lời trêu chọc của , mở cửa , đặt Thương Thương ghế , đó bế Tiểu Chu Kỷ đặt cùng, đóng cửa xe ghế phụ.
Hai đứa nhỏ mua kẹo, nên ngoan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-505.html.]
Thương Thương ngay ngắn, giọng non nớt chào:
“Chào bác ạ!”
Cô bé chào, Tiểu Chu Kỷ cũng chào theo, hai đứa lập tức thi gọi “Bác ơi, bác ơi” liên tục, xem ai gọi to hơn.
Tống Đông dở dở , vội vàng dỗ dành:
“Được , ! Bác ! Hai đứa cũng ngoan lắm!”
Hai đứa nhỏ bắt đầu im lặng ăn đồ ăn, Tống Đông mới Chu Tây Dã:
“Ai cũng bảo hai đứa nhỏ nhà tính cách hoạt bát, xem đúng là . Còn trông cũng xinh xắn nữa.”
Chu Tây Dã chút kiêu ngạo:
“ thế, bọn trẻ ngoan.”
Tống Đông tặc lưỡi hai tiếng:
“ , chuyện chính. Trong nhà của Trần Lực Khâm tìm thấy một đống thứ, là rắn độc, côn trùng độc. thực sự phục ông , một chỗ bé tí thế mà cũng tích trữ bao nhiêu là thứ nguy hiểm, thảo nào hôi thối chịu nổi.”
“ yêu cầu điều tra vụ án , trong vòng một tháng phá . Cậu xem, mục đích giả c.h.ế.t của Trần Lực Khâm là gì? Nếu là để trốn thoát, thì tại ông xuất hiện trở ?”
Chu Tây Dã nhướn mày:
“ cảnh sát, ?”
Tống Đông phá lên, đúng là trẻ con, lớn thế mà vẫn nhớ thù dai! Chỉ mới trêu hai câu thôi mà.
Chu Tây Dã trầm ngâm một lát :
“Có khi nào cố tình hướng nghi ngờ về phía nhà của Trần Lực Khâm ? Rõ ràng ông c.h.ế.t , suốt cả mùa đông ai ở đó, tại khi để địa chỉ vẫn là chỗ đó?”
Tống Đông gật đầu:
“ cũng nghĩ . bây giờ vẫn tìm Trần Lực Khâm, thể chứng minh ông già c.h.ế.t là ông . Nếu ông Trần Lực Khâm, thì rốt cuộc ông là ai?”
“Vụ thật sự thú vị. chỉ qua đây báo một tiếng. Giờ về nhà một chuyến, gọi điện cả ngày, nếu còn về, bà chắc đến đơn vị tìm mất.”
Hai thêm vài câu, Chu Tây Dã bỗng hỏi:
“Khi phá án, từng gặp trường hợp nào mà thể vẫn là của đó, nhưng linh hồn bên trong thì ?”
Tống Đông kinh ngạc Chu Tây Dã:
“Cậu nhảm gì đấy? Đây chẳng mấy chuyện quỷ nhập trong truyền thuyết ? Chỉ trong truyện ma thôi!”
Chu Tây Dã nhướn mày:
“ chỉ tò mò thôi. Mau thăm dì , đưa bọn trẻ về nhà đây.”
Hai đứa nhỏ cũng quậy phá, bố bảo về nhà thì về nhà.
Thương Thương còn vẫy tay nhỏ xíu:
“Tạm biệt bác! Bác ơi, đến nhà Thương Thương chơi nhé!”
Còn Tiểu Chu Kỷ, đặt xuống đất như một đầu tàu nhỏ, cắm đầu chạy thẳng.
Chu Tây Dã còn tâm trí thêm với Tống Đông, vội bế Thương Thương đuổi theo Tiểu Chu Kỷ.
Tống Đông theo bóng Chu Tây Dã đuổi theo con trai, giơ tay xách cổ áo bé lên để chạy chậm , khỏi bật :
“Phải công nhận, Chu Tây Dã như thế trông cũng giống một ông bố bình thường thật!”
Nhìn một lúc, mới lái xe về nhà. nghĩ đến việc đối mặt với những lời cằn nhằn của Trần Lệ Mẫn, nụ mặt Tống Đông bỗng dưng biến mất.
Trần Lệ Mẫn yếu ớt tựa ghế sofa, thấy con trai bước , giọng điệu lập tức trở nên chua chát:
“Giờ con lãnh đạo , gặp con một cũng khó ghê nhỉ!”
Tống Đông bất đắc dĩ:
“Mẹ, con bận lắm. Trong dịp Tết, cảnh sát bọn con ngày nghỉ.”
Trần Lệ Mẫn mỉa mai:
“, con còn bận hơn cả lãnh đạo quốc gia! Để đến khi chết, t.h.i t.h.ể bốc mùi, chắc con cũng chẳng thời gian đến nhặt xác cho nhỉ?”
Tống Đông vô cùng bất lực:
“Mẹ, thể chuyện bình thường ? Mẹ gọi con về chuyện gì?
Trần Lệ Mẫn lập tức thẳng dậy, giọng cũng cao hơn mấy phần:
“Chuyện gì ? Dĩ nhiên là chuyện! Cô vợ ngốc nghếch của Lý Tư Mẫn thai !