Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 560.
Cập nhật lúc: 2025-05-11 14:05:58
Lượt xem: 767
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Tri Uẩn ngờ rằng, chuyện chung đại sự giữa và Thẩm Phàm Tinh các trưởng bối trong nhà sắp xếp một cách rõ ràng và chu .
Mấy ngày nay, ngoài việc đến công ty thử vai, Thẩm Phàm Tinh hầu như rảnh rỗi.
Cô và Chu Tri Uẩn việc gì thì dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Bắc Kinh.
Thẩm Phàm Tinh ăn mặc tùy tiện, hai b.í.m tóc tết lỏng, đội mũ lưỡi trai và đeo kính gọng đen nên ít nhận cô đường.
Dù nhận thì cũng chỉ nhiều hơn vài , đến lúc lấy điện thoại định chụp thì xa.
Còn báo lá cải trong giới giải trí thì từ lâu Thương Hành Châu căn dặn, chẳng ai dám chụp trộm, thấy cũng dám chụp.
Vì , hai họ ngoài chơi gánh nặng gì.
Chỉ là buổi tối, bất kể muộn thế nào, Chu Tri Uẩn cũng đều đưa cô về nhà ngủ, thật sự là vì Thẩm Phàm Tinh quá thích trêu chọc .
Ý chí của hiện giờ yếu đến mức khó kiểm soát, nếu ở chung chắc chắn sẽ xảy chuyện.
Chớp mắt đến thứ Bảy, Chu Tri Uẩn đưa Thẩm Phàm Tinh về nhà ăn cơm.
Bữa tiệc gia đình tổ chức tại câu lạc bộ tư nhân của Thương Hành Châu, kín đáo, quan trọng là đồ ăn cũng ngon.
Hải sản đều vận chuyển bằng đường hàng trong ngày, rau củ đều là hàng đặc biệt từ trang trại cung cấp.
Biên Tố Khê và Thương Thời Anh cũng quý Thẩm Phàm Tinh, luôn miệng khen ngợi cô.
Thẩm Phàm Tinh cảm thấy từng trong gia đình Chu Tri Uẩn đều , ấm áp, duy nhất khiến cô chút dè dặt là Thương Thời Nghị.
Ông cụ tóc bạc trắng, nghiêm nghị mà cần tức giận, qua thấy là nghiêm khắc.
Những năm gần đây Thẩm Lạc Gia chăm sóc , cộng thêm sự quan tâm chu đáo của Lý Tư Mân, tính cách vẫn đơn thuần.
Bà nhỏ giọng hỏi Khương Tri Tri: “Đối tượng Tri Uẩn nhà xinh ghê, minh tinh khác.”
Khương Tri Tri : “ , Phàm Tinh là đứa trẻ ngoan, tính cách cũng .”
Sau khi chào hỏi một vòng, Thẩm Phàm Tinh ngoan ngoãn cạnh Chu Tri Uẩn.
Vừa một vòng, cô nhận gia đình thật sự vận khí .
Cô ghé sát Chu Tri Uẩn, thì thầm: “Mợ Lạc Gia của đây từng lắm ?”
Chu Tri Uẩn Thẩm Lạc Gia từng ngộ độc, hồi nhỏ sốt cao tổn thương não, luôn châm cứu điều trị, hiệu quả cũng khá .
Ngoài việc thỉnh thoảng ngơ ngác thì khác bình thường.
Hơn nữa, những năm gần đây nhờ phận của Lý Tư Mân nên bảo vệ kỹ, Thẩm Lạc Gia luôn sống trong đại viện, , nên tâm tính trong sáng.
việc Thẩm Phàm Tinh nhận ngay khiến ngạc nhiên: “Em ?”
Thẩm Phàm Tinh gật đầu: “Ừm, mợ Lạc Gia phúc khí gấp đôi thường, nhưng hồi nhỏ chịu khổ, sẽ càng ngày càng . Cũng nhờ mợ mà sự nghiệp của mới phát đạt, sức khỏe cũng .”
Chu Tri Uẩn ngạc nhiên: “Lại còn thế nữa ?”
Thẩm Phàm Tinh cong mắt: “Tất nhiên . … con gái họ chuyện tình cảm sẽ khá trắc trở, nhưng kết cục .”
Lúc các bậc trưởng bối đang trò chuyện, cô rảnh rỗi xem tướng mạo cho trong bàn.
Ăn nửa bữa, câu chuyện tự nhiên chuyển sang chuyện của Chu Tri Uẩn và Thẩm Phàm Tinh.
Biên Tố Khê vốn là yêu ghét rõ ràng, câu nệ tiểu tiết, đề nghị: “Hai đứa trẻ hợp thế, thì tìm thời gian kết hôn .”
Thương Thời Anh đồng tình: “ , trong nhà lâu chuyện vui, nhân cơ hội náo nhiệt một chút.”
Dù da mặt dày, Thẩm Phàm Tinh lúc cũng thấy ngại, lén liếc mắt Chu Tri Uẩn — tự nhiên đến chuyện kết hôn ?
Chu Tri Uẩn thẳng lưng, mỉm : “Bà ngoại, cứ theo .”
Thẩm Phàm Tinh tròn mắt, lén nhéo tay Chu Tri Uẩn.
Tuy cô lấy , nhưng liệu quá đột ngột ?
Cô còn chuẩn của hồi môn nữa mà.
Chu Tri Uẩn nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô, cúi mắt cô mỉm đầy an ủi.
Sau bữa ăn, lên phòng nghỉ ở tầng hai để trò chuyện, thư giãn.
Trong câu lạc bộ đủ loại hình giải trí, nhưng Thương Thương kéo Thẩm Phàm Tinh một góc, nhờ cô xem chỉ tay.
Thẩm Phàm Tinh vui vẻ, hai ở một góc, đầu kề đầu, nghiên cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-560.html.]
Thương Thương tò mò hỏi:
“Em mùa thu chị sẽ gặp nửa của , bây giờ sắp sang thu , vẫn thấy gì hết?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Thẩm Phàm Tinh :
“Chị đừng vội, duyên phận là chuyện thể sớm muộn, đúng lúc mới .”
Thương Thương những đường chỉ tay, tò mò hỏi:
“Em học cái ở ?”
Thẩm Phàm Tinh khúc khích:
“Bí mật nhé, nhưng đảm bảo chuẩn luôn.”
Thương Thương hỏi:
“Em thể xem vận mệnh của chính ?”
Thẩm Phàm Tinh bất ngờ:
“Của em á? Em cần xem , em là mệnh đại phú đại quý .”
Thương Thương khanh khách:
“Thật đấy, dù chị xem, nhưng em cũng thấy tướng phúc.”
Hai đùa một lúc, Thương Thương hỏi thêm mấy chuyện trong giới giải trí.
Thẩm Phàm Tinh nhiều lắm:
“Chị ai? Em đều hết.”
Thế là Thương Thương suốt hai tiếng những chuyện hậu trường, ngạc nhiên đến sững :
“Không ngờ đấy, loạn dữ ?”
Thẩm Phàm Tinh nghĩ ngợi một chút:
“Thật cũng là loạn, ngành nghề nào cũng chuyện như thôi, cũng vì quyền lực, tiền bạc cả. Chỉ là giới giải trí tập trung nhiều hơn nên thấy rõ hơn.”
Mãi đến khi chuẩn tạm biệt , Chu Tri Uẩn mới cơ hội nắm tay Thẩm Phàm Tinh.
Khương Tri Tri liếc mắt tay hai đang nắm , sang với con trai:
“Tối nay muộn , đừng về nữa, ở chơi với Phàm Tinh .”
Chu Tri Uẩn mặt nóng lên, nhưng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh gật đầu:
“Con .”
Đợi lên xe hết, Chu Tri Uẩn mới nắm tay Thẩm Phàm Tinh lên xe.
Sau khi lên xe, Thẩm Phàm Tinh vui vẻ đẩy cánh tay Chu Tri Uẩn:
“Anh nhắm mắt .”
Chu Tri Uẩn cô định gì, nhưng vẫn lời nhắm mắt.
Thẩm Phàm Tinh nắm lấy tay , rút từ trong túi một chiếc nhẫn và đeo ngón áp út của :
“Xong , mở mắt . Anh đeo nhẫn của em, từ giờ là của em đấy.”
Cô còn giơ tay lên khoe nhẫn cho xem.
“Em cũng một cái nè, nhẫn đôi đó. Nếu trong quân đội cho đeo, thì về cất túi áo trong, nhớ kỹ, là túi áo trong, để nó rời khỏi .”
Chu Tri Uẩn giơ tay lên chiếc nhẫn tay , kiểu dáng giống với nhẫn của Thẩm Phàm Tinh, chỉ khác một cái lớn một cái nhỏ, một cái dày một cái mảnh.
Thẩm Phàm Tinh đưa tay gần đặt cạnh tay :
“Cái là em tự thiết kế, tuy chỉ là bạc thôi, đáng tiền, nhưng… lúc nguy cấp thể cứu mạng.”
Nói đến đây, giọng điệu và nét mặt của cô đều nghiêm túc:
“Anh nhất định đeo nhé. Chiếc nhẫn còn một điểm kỳ diệu nữa là nếu một trong hai chúng gặp nguy hiểm, còn sẽ cảm nhận .”
Chu Tri Uẩn trong lòng chút kinh ngạc, nhưng vì Thẩm Phàm Tinh nghiêm túc, nên tin:
“Được, nhớ .”