Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 562.
Cập nhật lúc: 2025-05-11 14:06:42
Lượt xem: 699
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Thẩm Phàm Tinh trở thành bà chủ, cô tiện rảnh rỗi mà cứ tan ca sớm nữa. Mặc dù cô cũng chẳng quản lý công ty thế nào, nhưng thể dẫn trợ lý nhỏ dạo mấy vòng trong công ty một cách oai phong lẫm liệt.
Những đây đối xử hờ hững với cô, giờ bỗng nhiên trở nên nhiệt tình.
Ngay cả trợ lý nhỏ cũng chào đón hơn hẳn.
Hai một vòng phòng họp, trợ lý nhỏ phần đắc ý: “Chị, chị, chị thấy , mấy phòng thị trường , đây qua họ chẳng thèm để ý.”
Nghĩ một lát, cô tổng kết một cách chính xác:
“Cũng đúng lắm, là mấy đó đây để ý đến em, nãy còn gọi em là trợ lý Tiểu Giang đấy.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Với Thẩm Phàm Tinh thì họ giờ vẫn lạnh nhạt, nhưng vẫn giữ phép lịch sự.
Thẩm Phàm Tinh ghế xoay vài vòng, gọi trợ lý nhỏ: “Tiếu Tiếu, bây giờ chị là bà chủ công ty , chị thể tiêu tiền trong tài khoản công ty ?”
Trợ lý nhỏ lập tức cảnh giác: “Chị định lấy tiền công ty từ thiện đấy chứ?”
Thẩm Phàm Tinh trừng mắt: “Chị loại phân biệt trái ? Chị chỉ thấy mấy món phong thủy trong công ty , đổi một đợt, chỉnh cả bố cục, đặc biệt là văn phòng của tổng giám đốc.”
“Phải chỉnh cho văn phòng đó, để hút hết vận khí tài lộc của cả tòa nhà về đây, như công ty mới phát tài .”
Trợ lý nhỏ “ồ” một tiếng, Thẩm Phàm Tinh đầy ngưỡng mộ: “Chị, chị giỏi thật đấy. Chị bà chủ còn đóng phim nữa ?”
Thẩm Phàm Tinh phì : “Tùy tâm trạng, gặp kịch bản thích thì đóng.”
Trợ lý nhỏ hài lòng: “Vậy em vẫn thể trợ lý của chị chứ.”
Thẩm Phàm Tinh vỗ nhẹ trán cô : “Không thể chí lớn hơn chút ? Sau em thư ký riêng của chị, trợ lý tổng giám đốc, ?”
Trợ lý nhỏ ngạc nhiên: “Thật ? Chị, em .”
Thẩm Phàm Tinh khoát tay: “Dù cũng Trần Thạc ở đây, em cứ từ từ học.”
Tuy trợ lý nhỏ thông minh nhất, nhưng ở bên cô mấy năm nay, trung thành.
Thẩm Phàm Tinh hỏi Trần Thạc, tiền trong tài khoản công ty cô thể dùng ?
Trần Thạc mỉm kiên nhẫn giải thích: “Được, cô cần chi tiêu thì đến phòng tài vụ đơn xin, đó nhớ lấy hóa đơn về. Mỗi khoản chi tiêu đều hóa đơn thì phòng tài vụ mới ghi sổ .”
Thẩm Phàm Tinh hiểu , bảo trợ lý nhỏ lấy giấy bút, cô chỉnh sửa bộ phong thủy của công ty.
Vì trong buổi tiệc gia đình cơ hội chuyện với Thẩm Phàm Tinh, buổi chiều rảnh rỗi, Tô Lê hỏi tình hình mua công ty qua Trần Thạc, Thẩm Phàm Tinh đang ở công ty liền ghé qua.
Thẩm Phàm Tinh thấy cô, liền vui vẻ gọi một tiếng: “Mợ.”
Tô Lê bước tới: “Đang bận gì ? Có quen với công việc ?”
Thẩm Phàm Tinh kéo ghế mời Tô Lê xuống, gọi trợ lý nhỏ pha : “Mợ ơi, món quà mợ tặng cháu thật sự quá quý giá. Cháu thấy ngại khi nhận.”
Tô Lê : “Có gì , cháu xứng đáng mà.”
Rồi cô thấy thứ bàn Thẩm Phàm Tinh, cầm lên xem: “Chị Tri Tri cháu nhiều thứ lắm, đúng là lợi hại. Cái bản vẽ … tuyệt thật.”
Bà luôn cảm thấy học nhiều, giỏi, nhưng khi bản vẽ của Thẩm Phàm Tinh, mới nhận những gì chỉ là bề nổi.
Hơi tin nổi: “Phàm Tinh, những thứ cháu học ở ?”
Thẩm Phàm Tinh liếc mắt: “Một sư phụ già, cháu học giỏi lắm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-562.html.]
Tô Lê cô khiêm tốn: “Xem , nhà Tri Uẩn thật sự tìm bảo vật .”
Thẩm Phàm Tinh ngại: “Không , là cháu may mắn gặp Chu Tri Uẩn. Trước khi gặp , cháu sống nghèo.”
Tô Lê : “Tiền đáng gì so với năng lực của cháu. Hơn nữa, cháu quá phóng khoáng, nếu cháu thật sự kiếm tiền thì cả trăm cách.”
“Còn nữa, mợ cũng , cháu đem hết tiền kiếm từ thiện.”
Thẩm Phàm Tinh ngại ngùng: “Mợ ơi, cháu chỉ những việc trong khả năng của thôi.”
Tô Lê hỏi Thẩm Phàm Tinh vài chuyện liên quan đến vận khí.
Thẩm Phàm Tinh ngoan, những gì thể thì đều .
Tô Lê cảm thán: “Quả nhiên là núi cao còn núi cao hơn, xưa nay mợ cứ tưởng giỏi lắm , ngờ gặp cháu, mới thấy chỉ học phần da lông.”
Thẩm Phàm Tinh khiêm tốn xua tay: “Mợ , giống , chúng khác . Cháu mợ am hiểu về cổ độc, còn cháu thì chẳng tí gì cả. Cháu chỉ dựa vận may thôi.”
Tô Lê càng thêm tò mò về thế của Thẩm Phàm Tinh, nhưng thấy cô , cũng hỏi thêm.
Hai trò chuyện mãi đến giờ tan , Tô Lê chào tạm biệt: “Ban đầu mợ định mời cháu ăn cơm, nhưng giờ cháu chắc bận hẹn hò với Tri Uẩn , thằng bé nghỉ cũng dễ.”
Thẩm Phàm Tinh cũng khách sáo: “Mợ ơi, vội , còn nhiều cơ hội. Nếu mợ cần cháu giúp gì, cứ đến tìm cháu.”
Tiễn Tô Lê xong, Thẩm Phàm Tinh liền bảo trợ lý nhỏ nhanh chóng gọi tài xế: “Nhanh lên, chị về nhà .”
Trợ lý nhỏ lúc tinh thần cũng phấn chấn, vui vẻ gọi tài xế lái xe tới.
Khi xe sắp đến cổng khu dân cư, Thẩm Phàm Tinh thấy cửa hàng tiện lợi, liền bảo tài xế dừng xe, ghé tai trợ lý nhỏ thì thầm: “Em mua giúp chị ít đồ…”
Trợ lý nhỏ xong, mặt đỏ bừng: “Chị, cái đó để em mua thật ạ?”
Thẩm Phàm Tinh trừng mắt: “Chẳng lẽ để chị ? Tuy chị quá nổi tiếng, nhưng lỡ ai nhận thì cũng , ?”
Trợ lý nhỏ gật đầu liên tục: “Cũng đúng, để em . Một hộp đủ chị?”
Thẩm Phàm Tinh suy nghĩ một lát: “Mua nhiều một chút, đủ các kích cỡ.”
Nói xong còn toe toét — mấy phim nhỏ cô xem giờ cuối cùng cũng dịp phát huy tác dụng !
Trợ lý nhỏ vẻ mặt của Thẩm Phàm Tinh là ngay cô đang “ bình thường”, chỉ còn cách bất đắc dĩ chạy mua đồ.
Khi cô xách một túi to , Thẩm Phàm Tinh tưởng là mua thêm cả bánh kẹo gì đó, ai ngờ mở xem, liền kinh ngạc:
“Tiếu Tiếu, em mua cả cửa hàng về luôn ?”
Trợ lý nhỏ mặt đỏ bừng: “Em chọn cái nào, ngại , nên bảo lấy hết cho em luôn…”
Thẩm Phàm Tinh vui vẻ, cầm lên xem một hộp: “Vị dâu? Chị thích, thôi, mau về nhà!”
Trợ lý nhỏ suýt nữa thì bịt miệng cô — cô cảm thấy ánh mắt của tài xế bắt đầu gì đó sai sai .
Thẩm Phàm Tinh xách túi lớn đồ về nhà, nhưng Chu Tri Uẩn ở đó.
Cô nghĩ một lúc, liền tìm quần áo của Chu Tri Uẩn, tắm một trận thơm phức.
Sau đó lục tủ lạnh tìm nguyên liệu, định bếp một nàng dâu đảm đang!
Chu Tri Uẩn mở cửa bước nhà, thấy đôi giày ở cửa liền Thẩm Phàm Tinh về. ngẩng đầu bếp, lập tức , đẩy Lý Viên Triêu đang theo ngoài:
“Cậu, về , hôm nay cháu bận .”
Lý Viên Triêu vui: “Đã đến tận cửa mà, bao nhiêu năm gặp, nhóc con nhà cháu, còn đang định bàn chuyện công tác bên Tây Tạng với cháu đấy…”