Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 587.
Cập nhật lúc: 2025-05-12 03:04:30
Lượt xem: 646
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một câu của Thương Thương khiến Đỗ Manh Manh bật :
“Thương Thương, đúng là mắt tớ mù , thật là… tớ thể quen suốt tám năm chứ, còn suốt ngày mong ngóng, chẳng cần mua nhà cho.”
Thương Thương đợi cô xong, đưa cho cô một tờ giấy:
“Đói bụng ? Có ăn lẩu ?”
Đỗ Manh Manh lập tức gật đầu:
“Đói, ăn, thôi.”
Thương Thương cởi áo khoác:
“Chờ tớ chút, tớ bộ đồ.”
Đỗ Manh Manh váy hai dây ôm sát của Thương Thương, tròn mắt kinh ngạc:
“Thương Thương, mặc thế , là hẹn hò với Bùi Nghiễn Lễ ? Có tớ phiền hai ?”
Thương Thương đôi mắt sưng đỏ như thỏ con của Đỗ Manh Manh mà vẫn còn tâm trạng tám chuyện, buồn bất lực:
“Không , chỉ là ăn bữa cơm thôi, chờ tớ nhé.”
Cô phòng bộ đồ thường ngày bước :
“Đi thôi, xuống ăn lẩu.”
Đỗ Manh Manh khoác tay Thương Thương:
“Thương Thương, thật với tớ quá, may mà , thì tớ nữa.”
Thương Thương :
“Không , chúng còn trẻ, sai thì sửa, thứ bao giờ là quá muộn.”
Hai trò chuyện, đến một quán lẩu gần khu dân cư, chọn một góc khuất để .
Đỗ Manh Manh gọi một nồi lẩu siêu cay, còn gọi thêm hai chai bia, Thương Thương cũng ngăn, tối nay cứ để cô thoải mái.
Ăn nửa nồi lẩu, Đỗ Manh Manh cay đến mức nước mắt chảy , vẫn còn trêu Thương Thương chấm đồ ăn bát nước lọc mới ăn:
“Thương Thương, ăn ớt mà yếu thế .”
Thương Thương thấy cay lắm , lau nước mắt :
“Không chịu , tớ nhạy cảm nên ăn cay kém lắm.”
Đỗ Manh Manh thở dài:
“Cậu như , ai cưới là phúc.”
Lúc đang ăn, Thời Kiến gọi điện cho Đỗ Manh Manh bao nhiêu , còn nhắn nhiều tin xin , mong Đỗ Manh Manh tha thứ, còn hứa sẽ đưa về quê.
Đỗ Manh Manh nhận tin nhắn, khẩy đưa cho Thương Thương xem:
“Cậu xem, là mấy lời hứa hão, nếu tớ còn tin lời , thì đúng là đồ ngu.”
Thương Thương an ủi:
“Dù cũng rõ con , tuyệt đối đấy nhé. Nếu , tớ sẽ thèm chuyện với nữa .”
Đỗ Manh Manh lập tức giơ tay thề:
“Tớ chắc chắn , tuy đầu óc tớ mê trong tình yêu, nhưng vẫn còn chút tự trọng. Cậu yên tâm, dù đói c.h.ế.t tớ cũng ăn cỏ cũ.”
Thương Thương nghĩ một lúc:
“Không , tớ gọi cho Giai Ni, bảo đến chứng kiến.”
Đỗ Manh Manh nhét một miếng thịt đầy miệng, nhai mơ hồ:
“Cậu gọi gọi , Vương Giai Ni mà đến , tớ sẽ cọ toilet cho một năm. Từ khi luật sư xong, lạnh như băng .”
Thương Thương tin, nhắn tin cho Vương Giai Ni, kể tình hình của Đỗ Manh Manh gửi địa chỉ quán lẩu.
Vương Giai Ni nhanh chóng trả lời, chỉ hai chữ:
“Chờ đó.”
Thương Thương đưa điện thoại cho Đỗ Manh Manh xem:
“Giai Ni sắp đến , xem thường Giai Ni quá đấy.”
Đỗ Manh Manh kêu lên một tiếng, khó tin:
“Thật sự là Vương Giai Ni ? Từ khi luật sư, lạnh lùng vô tình, gặp tớ mắng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-587.html.]
Thương Thương nghĩ một lúc:
“Có khi nào là vì thấy chí tiến thủ, cứ nhất định ở bên Thời Kiến?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Đỗ Manh Manh chống cằm, thở dài.
Nửa tiếng , Vương Giai Ni vội vàng chạy đến, vẫn mặc đồ công sở, xách túi bước , phịch xuống ghế, sang Đỗ Manh Manh:
“Cuối cùng cũng chia tay ?”
Đỗ Manh Manh buồn bã:
“Giai Ni, thế mà ? Tớ thất tình đau lòng c.h.ế.t mà còn chọc tớ.”
Vương Giai Ni càng giận dữ:
“Trước tớ bao nhiêu , Thời Kiến chỉ lợi dụng bàn đạp để bám trụ Bắc Kinh. Cậu xem, gần như khắc hai chữ ‘vụ lợi’ lên mặt. Ngoài trai , gì?”
Đỗ Manh Manh im lặng, cô tin, giờ thì thấy Giai Ni đúng hết.
Vương Giai Ni suy nghĩ hỏi:
“Cậu thiệt thòi gì ? Những năm qua, Thời Kiến sống trong nhà của ở Bắc Kinh, tốn tiền thuê, từng mua gì cho ? Ngày nào cũng tự cảm động với chính , ích gì?”
“Còn nữa, tớ coi thường gia đình đơn , nhưng của Thời Kiến một tớ nuôi lớn, đặt hết hy vọng , trông cậy thể vững ở Bắc Kinh, kéo cả em trai em gái khỏi núi, biến cả nhà thành Bắc Kinh.”
“Cho nên, nếu cưới , tớ sẽ cắt đứt quan hệ với . Có một bạn đầu óc như là nỗi nhục của tớ.”
Thương Thương sững sờ Vương Giai Ni:
“Giai Giai, giờ chuyện lợi hại quá đấy.”
Đỗ Manh Manh sắp rơi nước mắt, đưa tay ôm lấy Vương Giai Ni:
“Tớ thật sự sai , giờ tớ tỉnh ngộ, nhất định sẽ chia tay với Thời Kiến.”
Vương Giai Ni ghét bỏ đẩy Đỗ Manh Manh , nhưng đẩy , đành để mặc cô ôm:
“Thôi , bây giờ nên vui mới đúng, còn may là phát hiện bộ mặt thật của gia đình khi kết hôn. Nếu cưới , đến lúc đó cũng chẳng chỗ mà .”
Đỗ Manh Manh một lúc mới bình tĩnh , khẽ với hai bạn:
“Thật , còn một chuyện tớ vẫn dám với hai . Trước đó tớ thấy Thời Kiến gọi điện cho , là tớ kết hôn. Mẹ liền bày kế, bảo khiến tớ thai , chỉ cần thai thì tớ chắc chắn chạy thoát.”
Thương Thương sững sờ:
“Làm mà xa đến thế?”
Đỗ Manh Manh cũng buồn bã:
“Vì chuyện đó mà tớ cãi với . Anh đó chỉ là suy nghĩ cổ hủ của , sẽ ép tớ. giờ nghĩ , nếu tớ thấy, khi thật sự .”
Vương Giai Ni lạnh:
“Trong hai năm nay, tớ xử lý ít vụ án như , nhất là khi điều kiện của nhà trai xứng với nhà gái, họ thường giở đủ trò đê tiện, phổ biến nhất là dùng đứa trẻ để trói buộc phụ nữ.”
“Cho nên, nếu dám với , đừng tìm tớ nữa.”
Đỗ Manh Manh lập tức thề thốt:
“Không, , tớ với Thương Thương , tớ thật sự tỉnh táo .”
Nói gọi nhân viên phục vụ mang thêm hai chai bia và một cái ly:
“Cậu uống với tớ chút , chúc mừng tớ cuộc sống độc . Thương Thương, Giai Ni đến , cũng uống .”
Thương Thương nghĩ cũng :
“Tớ uống giỏi, uống ít thôi nhé.”
Đỗ Manh Manh đồng ý:
“Được, một ngụm cũng .”
Có Vương Giai Ni tham gia, Đỗ Manh Manh càng vui vẻ, tửu lượng cũng tăng vọt.
Ba bao lâu uống hết mười chai bia, Thương Thương chỉ uống một chai, phần còn đều do Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni uống.
Đỗ Manh Manh uống đến mức đầu óc mơ hồ, nâng ly lên:
“Nào, chúc cho Thương Thương và Bùi Nghiễn Lễ sống bên đến đầu bạc răng long.”
Thương Thương: “…”
Đỗ Manh Manh uống say , vẫn còn nhớ chuyện đó?
Vương Giai Ni đầu óc cũng chút mơ màng, nhưng đến câu liền tỉnh táo hơn đôi chút:
“Thương Thương với Bùi Nghiễn Lễ là quan hệ gì ?”