Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 613.
Cập nhật lúc: 2025-05-14 02:03:17
Lượt xem: 644
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thương Thương căn bản cho Thẩm Phàm Tinh cơ hội thêm lời nào, vội vội vàng vàng cúp máy.
Gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn nóng bừng, Thẩm Phàm Tinh ! Trong lòng thầm may mắn, may mà Thẩm Phàm Tinh ở Bắc Kinh, nếu gặp mặt thì chắc chắn càng tha cho cô.
Sao con gái mạnh mẽ kỳ lạ đến thế chứ.
Không lâu khi cúp máy, Đỗ Manh Manh gọi tới, đang tìm công ty giúp việc để chuyển nhà, định sửa sang căn hộ của một chút.
Nhắc đến chuyện sửa nhà, Thương Thương nhớ vẫn thiết kế nhà cho Bùi Nghiễn Lễ.
Đỗ Manh Manh oa oa than phiền một hồi:
“Giờ mỗi bước nhà là thấy buồn nôn, tớ ghét cái nhà lắm, xem, nên bán luôn ?”
Thương Thương thấy cũng chẳng :
“Cậu thiếu tiền , mua thêm cái khác bán cái là xong, thì cái nhà mãi mãi là cái gai trong mắt, phát bực.”
Đỗ Manh Manh lập tức quyết định:
“Được, thì bán .”
Thương Thương chợt nhớ đến Nghiêm Siêu:
“Cậu thể nhờ Nghiêm Siêu giúp mà, nhà bất động sản mà.”
Đỗ Manh Manh ậm ừ im lặng một lúc:
“Hôm nay tớ mắng một trận, để hôm khác . Mà , nhà của cũng ? Đến lúc đó giúp tớ lấy một căn nhà từ công ty của nha.”
Thương Thương vui vẻ đồng ý:
“Được thôi, chắc chắn sẽ lấy giá nội bộ cho . Mà mắng Nghiêm Siêu nữa ?”
Đỗ Manh Manh nghĩ vẫn thấy Nghiêm Siêu vấn đề:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Sáng sớm gửi mấy cái truyện cổ tích về thỏ trắng cho tớ, còn bắt tớ đoán cuối cùng con thỏ gì! Có ngốc ? Người gì mà trẻ con , thế mà cũng ăn ?”
Thương Thương đoán :
“Cậu từng nghĩ thỏ trắng thể : ‘Tớ thích ’ ?”
Đỗ Manh Manh sững , hét lên:
“Thương Thương! Cậu đang chuyện nhạt đó hả? Thôi thôi, để tớ xử lý đống rác trong nhà .”
Thương Thương cúp máy, lắc đầu liên tục. Cái cô nàng Đỗ Manh Manh , rốt cuộc hiểu tấm lòng của Nghiêm Siêu ?
Ban đầu cô định ngủ một giấc trưa, thì Tô Ly gọi điện đến, tiểu Hắc nhà nuôi đẻ trứng, rủ Thương Thương qua xem.
Tiểu Hắc là một con rắn hổ mang đen, cực độc, nhưng Thương Thương và Tô Ly thích nó.
Từ nhỏ Thương Thương sợ mấy con vật , còn Tô Ly thì ngày nào cũng nghiên cứu.
Thương Hành Châu để chiều ý Tô Ly còn xây riêng một biệt thự ở ngoại ô, nuôi mấy loại côn trùng, rắn độc.
Thương Thương hứng thú:
“Cháu qua, mợ , đợi cháu bắt xe nha.”
Tô Ly :
“Bắt gì mà bắt, đợi mười phút, mợ qua đón. Mẹ cháu với mợ , dạo cháu lái xe.”
Tô Ly mười phút là đúng mười phút đến lầu.
Thương Thương lên xe vội hỏi:
“Đẻ mấy quả trứng ạ?”
Tô Ly :
“Hai quả, kỳ lạ thật, tưởng là sẽ đẻ nhiều cơ, nuôi bao nhiêu năm mà cũng là đồ vô dụng.”
Thương Thương suy nghĩ một chút:
“Có khi là rắn đực chất lượng kém quá?”
Tô Ly cũng rõ:
“Xem hai quả trứng nở , thì đổi chồng cho nó.”
Thương Thương khúc khích:
“Hai con rắn ở với bao nhiêu năm , mợ nỡ chia rẽ chúng nó ?”
Tô Ly cũng , chợt nhớ chuyện:
“Còn cháu và cái giáo sư đại học thì ? Không hôm nay giảng ?”
Thương Thương mím môi , khuôn mặt ửng hồng, Tô Ly là ngay:
“Tốt quá nhỉ, dẫn về cho xem mặt nhé. Cậu của cháu còn , nếu cháu kết hôn thì sẽ tặng một căn tứ hợp viện.”
Thương Thương vội xua tay:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-613.html.]
“Không cần ạ, bọn cháu nhà ở .”
Tô Ly to:
“Xem thật sự lấy ? nhà nhiều cũng chẳng , đều là tài sản cả. Tiểu Vũ với Tri Uẩn thì ở trong quân đội, của cháu mua nhà suốt ngày cũng cho ai.”
Con trai của bà và Thương Hành Châu đang học tiến sĩ ở học viện quân sự, thời gian ngắn sẽ rời quân đội.
Mà Thương Hành Châu thì là cuồng mua sắm, thích mua nhà, mua đất, mua trang sức, đồ cổ, mua khắp thế giới, đồ đạc trong nhà sắp đủ mở bảo tàng mini .
đám con cháu trong nhà dường như chẳng mấy hứng thú với tiền tài, khiến Thương Hành Châu phiền lòng.
Thương Thương bật :
“Cậu tặng cháu nhiều mà, xe cháu bây giờ cũng là tặng đó.”
Nhắc đến xe, Tô Ly nhớ chuyện:
“À đúng , của cháu đặt thêm cho cháu một chiếc nữa, nửa năm mới về. Hôm qua ông còn , kịp lúc cháu kết hôn nữa.”
Thương Thương: “……”
“Mợ , mợ bảo bớt phô trương một chút , chắc cháu cũng kết hôn sớm thế , mấy chuyện cần vội.”
Tô Ly để tâm:
“Mua thì cứ nhận, dù cháu cũng thích mua sắm, để ông mua cho vui.”
Thương Thương vui vẻ:
“Cái thói quen đó của , cũng đáng yêu mà.”
Hai trò chuyện đến biệt thự ở vùng ngoại ô. Nơi hệ thống an ninh chặt, còn mời cả nhân viên chuyên ngành thú y để chăm sóc và vệ sinh khu vực.
Mấy con vật trong nhà đều nhốt trong lồng kiên cố, vì là loài cực độc, nếu chạy ngoài sẽ nguy hiểm.
Thương Thương hai quả trứng rắn, thấy thú vị:
“Có lẽ là lứa đầu nên ít trứng, sang năm chắc sẽ nhiều hơn.”
Đã đến , cô lượt thăm tất cả mấy con vật nhỏ, còn bế sờ vuốt, trêu chọc chúng.
Tô Ly Thương Thương nhẹ nhàng ôm con rắn độc to bằng cánh tay như đang chơi với thỏ bông, hề cảm giác lạc quẻ chút nào.
Bà chút tò mò:
“Thương Thương , khi kết hôn, cháu nuôi mấy con ở nhà ?”
Thương Thương lắc đầu:
“Không , chắc là Bùi Nghiễn Lễ sẽ sợ đấy ạ. Mà nuôi ở nhà, lỡ chạy mất thì phiền lắm.”
Tô Ly hỏi:
“Giáo sư Bùi cháu sở thích ?”
Thương Thương ngập ngừng: “Chưa ạ.”
Bỗng dưng cô nghĩ đến, nếu Bùi Nghiễn Lễ cô thích mấy loài vật thế , liệu thấy cô kỳ quái, đáng sợ ?
lúc đang nghĩ thì Bùi Nghiễn Lễ nhắn tin, hỏi cô đang gì, bên xong việc.
Thương Thương con rắn quấn tay, nhắn :
“Em đang ở nhà mợ, ngắm mấy con thú nhỏ.”
Thôi kệ, để thấy, thì cũng chẳng sợ.
Bùi Nghiễn Lễ cũng suy nghĩ gì nhiều, thật sự nghĩ “thú nhỏ” là kiểu như thỏ chó con gì đó.
Anh nhắn tiếp, hỏi đến đón :
“Nghiêm Siêu tối nay cùng ăn cơm, mời cả Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni, em ?”
Thương Thương suy nghĩ một chút:
“Có , địa chỉ ở ? Để em bảo mợ đưa em qua.”
Bùi Nghiễn Lễ nhất quyết tự đến đón cô. Thương Thương nghĩ một lúc, quyết định bảo đến nhà trong thành phố đón.
Tô Ly thấy Thương Thương đang nhắn tin, mặt luôn nở nụ , liền đoán ngay là đang chuyện với bạn trai:
“Một lát nữa hẹn hò ?”
Thương Thương gật đầu:
“Mợ đưa cháu đến nhà mợ , Bùi Nghiễn Lễ sẽ đến đón cháu ở đó.”
Tô Ly liếc bộ đồ Thương Thương:
“Vậy thì luôn nhé, đến nhà mợ tắm rửa một cái . Không thì mùi mấy con vật nhỏ , về là cháu chê mợ cho coi.”
Thương Thương nghĩ cũng hợp lý, dù mợ cũng giỏi y thuật, thể giúp cô tắm rửa, xử lý vài vết thương nhỏ.
Hơn nữa, trong nhà mợ cũng sẵn quần áo của cô, tiện…
Chẳng ngờ, bước khỏi biệt thự, cô thấy xe của Bùi Nghiễn Lễ đậu ở đó…