Tâm cơ nhỏ của tiểu gia hỏa ai mà chả thấy , nhưng mà bé con quá đáng yêu, nống giận nổi.
Càng miễn bàn bây giờ bé còn ba ba bé che chở.
Ninh Viễn Hàng bế con gái lên, cho bé ở trong lồng n.g.ự.c của , ngửa đầu ôn nhu khuyên bảo vợ: “Điểm tâm vốn dĩ chính là mua cho bọn nhỏ ăn, tiên cho con bé sẽ nhớ thương cũng bình thường, đừng tức giận, chúng ăn cơm thôi.”
“Anh mà quản con bé .”
Tô Hân Nghiên tức quá nâng tay, dí nhẹ cái đầu nhỏ của con gái, đôi tay mũm mĩm của Tiểu Tại Tại ôm lấy, mật mà cọ, nãi thanh nãi khí : “Mẹ giận nữa nhá, Tại Tại ngoan ngoãn ăn cơm mà.”
Bánh bao nhỏ dỗ giỏi.
Tô Hân Nghiên rốt cuộc vẫn nhăn mặt nữa, bé chọc .
“Đi thôi thôi, để cho con sớm hơn một chút ăn xong cơm cũng thể sớm một chút ăn điểm tâm.”
“Ăn bánh, sẽ cao lên!”
Tiểu Tại Tại vui vẻ mà lắc đầu, cũng ngụy biện vô lí từ chỗ nào tới.
Vào nhà, Tô Hân Nghiên thấy chồng đang bưng bát cơm, ánh mắt sắc lạnh, luôn bên ngoài.
Không cần đoán cô đều , khẳng định là bà sợ mắng hài tử, chuẩn thấy tình thế định khuyên can.
Cho nên , trẻ con mà cưng chiều quá là , dạy dỗ bé càng dễ dàng.
Cũng may Tiểu Tại Tại trời sinh ngoan ngoãn, hứa là sẽ ngoan ngoãn ăn cơm liền ngoan ngoãn ăn cơm, thừa một động tác thừa nào cả.
Kết quả chính là, giữa trưa bé ăn quá no, ăn nổi điểm tâm.
Nhìn thấy con gái đáng thương vô cùng mà ở cạnh ngăn tủ, chằm chằm túi điểm tâm , thường thường còn xoa xoa cái bụng nhỏ tròn trịa của , Ninh Viễn Hàng cùng Tô Hân Nghiên đều nhịn .
Tô Hân Nghiên là ruột, còn kiêng nể gì, cũng quan tâm lòng tự trọng của bé con, vẫn là cha ruột Ninh Viễn Hàng còn chút lương tâm, an ủi con gái.
“Không việc gì, hiện tại Tại Tại ăn , đợi chút nữa thức ăn trong bụng nhỏ tiêu hóa, là thể ăn.”
“Đợi chút nữa là bao lâu a?” Tiểu Tại Tại buồn bã hỏi.
Bé một cái thời gian xác thực.
“Đại khái là……” Ninh Viễn Hàng nghĩ, cũng nghĩ đến đáp án, vợ cướp lời: “Con đẩy ba ba con, dạo xung quanh sân ngoài …… mười vòng , di chuyển xong là thể ăn.”
Tiểu Tại Tại chân ngắn, đừng còn đẩy ba ba bé- ‘ quái vật khổng lồ ’, mười vòng đẩy xong, nửa giờ đồng hồ, vận động cũng thể khiến quá trình tiêu hóa diễn nhanh hơn, đến lúc đó xác thật cái dày nhỏ vận động xong.
“Dạ.” Nhìn lừa dối , Tiểu Tại Tại sảng khoái mà đáp ứng.
“Mẹ giúp con đẩy ba ba ngoài sân .”
Bé cũng tự hiểu , bằng dựa sức lực của , vô pháp đẩy ba ba , bởi vì cửa bậc ngăn.
Khi xe lăn trải qua bậc ngăn của cửa, yêu cầu đẩy dùng sức đem trụ xe lăn lên, tránh cho lực đạo quá nhỏ thể lên, hoặc là bánh xe mất lực xuống, đè lên ở .
Trong nhà chỉ Tô Hân Nghiên và Ninh Hàng là sức lực đẩy Ninh Viễn Hàng qua bậc ngăn , Ninh Hàn ăn xong mang theo em trai học, cho nên chỉ còn một Tô Hân Nghiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-102.html.]
“Được, giúp con đẩy.”
Tô Hân Nghiên dậy đẩy chồng đến trong sân, con gái đảm nhận, còn bản thì về phòng dọn đem ghế nhỏ, ở phía cạnh một bên nghỉ tạm một bên xem hai cha con bọn họ di chuyển.
Tiểu Tại Tại quá lùn, tay với tới phần tay cầm còn cao hơn cả bản để đẩy, nhưng bé thấy đường, chỉ thể ba ba chỉ huy.
“Hướng về bên trái một chút, phía , tiếp tục phía , đúng đúng…… dừng dừng, đ.â.m tường giờ, xe tiếp tục ……”
“Bảo bối Tại Tại nỗ lực, kiên trì……”
Cùng với thanh âm Ninh Viễn Hàng nỗ lực trấn an tâm đang hoảng loạn của con gái, còn âm thanh tự cổ vũ của Tiểu Tại Tại, cổ vũ cố sức đẩy.
Bộ dáng tiểu gia hỏa lải nhải siêu cấp manh, Tô Hân Nghiên , chút tiếc nuối vì trong tay một chiếc smart phone, bằng sớm nhấc di động lên chụp khắc .
Giúp bé con lưu trữ một phần kí ức tuổi thơ .
khi nghĩ đến điều , cô một ý tưởng khác.
“Viễn Hàng.”
“Hửm?” Ninh Viễn Hàng đầu về phía vợ.
“Khi nào chúng thời gian rảnh, mang theo cả nhà trấn , chụp một bức ảnh gia đình, để lưu kỷ niệm.”
Kỳ thật mỗi năm Tô Hân Nghiên đều sẽ mang theo cả nhà chụp một bức ảnh, một cuốn abum lưu hành trình lớn lên của bọn nhỏ, cũng coi như là cho bà Ninh một chút niệm tưởng.
Rốt cuộc một câu dễ , tuổi của bà , chụp một năm thiếu một năm.
Chỉ là mấy năm bởi vì Ninh Viễn Hàng đều ở nhà, cho nên mỗi một ảnh gia đình đều vắng họp, lúc lúc cơ hội, dứt khoát chụp một bức đầy đủ các thành viên trong gia đình.
“Được” Được vợ nhắc tới chuyện , Ninh Viễn Hàng cũng động tâm tư, sảng khoái đáp ứng.
“Muốn chụp ảnh .”
Đối thoại của hai vợ chồng vặn bà Ninh , bà mừng đến nhịn vẫn luôn đùa nghịch góc áo, lải nhải: “Lúc đó mặc một quần áo mới, mang theo ảnh chụp của cha các con cùng chụp, đây mới là chân chính là ảnh gia đình.”
Có điểm tiếc nuối chính là, bà Ninh ảnh chụp của con trai cả.
Năm đó một nhà bọn họ chạy nạn, cái gì đều vứt , tự nhiên cũng khả năng chứa ảnh chụp.
Mà hiện tại bà……
Đã quên, con trai trông như thế nào.
Đương nhiên liền tính là hiện tại thể thấy, cũng khó thể nhận .
Rốt cuộc nhiều năm như , khí phách hăng hái của thiếu niên ngày xưa, sớm tan biến tự bao giờ.
Ngay cả bà cũng là.
Vốn lúc đầu là một vị thái thái cao quý, nay thành một bà lão nông thôn.
Trong lòng thở dài, bà Ninh đột nhiên đối với chụp ảnh gia đình chút chán nản.