Bọn họ ở lại thủ đô phồn hoa này, muốn đến một nơi thâm sơn cùng cốc nào hết.
Cố Diệp Chu gì cả và họ rời với sự cam lòng và phẫn nộ.
Khi đó cậu còn nghĩ, bản có phải là một người vô tình vô nghĩa .
Và tình cảm duy nhất cậu dành cho cha bấy lâu nay chính tay họ tan vỡ, bao giờ có thể lành lại được.
Hiện giờ người quan trọng nhất đối với cậu chỉ có duy nhất một mình ông nội.
Cho nên cho dù là vì cuộc sống thanh tịnh này của ông nội, cậu đều tuyệt nhiên mở miệng vì bọn họ cầu tình nửa câu.
“Phải ? bà , cảm ơn cháu nha Diệp Chu.”
Trước cửa Ninh gia.
Bà Ninh khi Cố Diệp Chu thông báo một tiếng, gật gật đầu, thuận thế cảm ơn cậu.
“Không cần.” Cố Diệp Chu giúp thông báo xong, đang muốn cáo từ rời : “ Bà Ninh, cháu còn bài tập về nhà làm xong, cháu xin phép về trước.”
“Đợi chút đợi chút……”
Bà Ninh một bên giữ Cố Diệp Chu , một bên xoay chạy vào nhà, chỉ trong chốc lát, liền mang theo một cái giỏ tre, thở hồng hộc chạy về tới.
“Bà chậm một chút thôi ạ!”
Cố Diệp Chu lo lắng bà Ninh té ngã, duỗi tay đỡ, nhưng bà Ninh đã đứng vững vàng trước mặt cậu.
“Cái cháu cầm về , mang về ăn, thiếu niên mới lớn, đúng thời điểm thể cao lớn rất dễ đói, trong nhà bà có nhiều đồ ăn vặt, cũng việc gì thì lấy lót bụng.”
Bà Ninh nhanh nhẹn, đem giỏ tre bộ nhét trong tay Cố Diệp Chu, đó chắp tay lưng mình, thảnh thảnh thơi thơi mà trở về nhà, kêu cũng kêu .
Cản kịp Cố Diệp Chu giỏ tre nặng trĩu tay mình, bóng dáng bà Ninh đã xa.
Cuối cùng vẫn là lòng mang vài phần ngượng ngùng, đem giỏ tre xách về nhà.
“Cháu đang cầm gì đó?”
Cháu trai cửa, ông Cố liền chú ý tới.
Nhìn thấy giỏ tre tay cậu, ông khỏi lên xem thử.
“Bà Ninh tặng, hẳn là đồ ăn.”
Cố Diệp Chu để rổ đặt ở mặt bàn, nhấc miếng gạc trắng phủ bên lên để lộ phần bánh ngọt đang bốc khói bên .
Bánh in, bánh vòng cung, bánh táo đỏ……
Các loại bánh tạo hình tinh xảo bày mặt hai ông cháu, mỗi kiểu bánh một vẻ, khiến cho hai ông cháu cả đời làm việc thô ́p cảm thấy chút bất lực.
“Vậy…… khi nhận cháu có cảm ơn người ?” Ông Cố hỏi cháu trai.
“Không , kịp.”
Chủ yếu là do bà Ninh quá nhanh.
Như thể bà nếu bà chạy nhanh hơn, Cố Diệp Chu là người vốn từng quen với lòng của khác có khi túm bà lại, đó thì đến bước trả đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-255.html.]
Nghe thấy cháu trai nói như vậy, ông Cố một tiếng ha ha.
Dường như ông nhìn thấy hình ảnh bà Ninh chạy vội chạy vàng.
Cuối cùng hai ông cháu này ai cũng trả giỏ bánh này về, mà là phân ăn.
Phải rằng tay nghề của bà Ninh , dù là nấu những bữa ăn bình thường bánh ngọt, những món bà nấu luôn ngon hơn những món do khác .
Ngay cả tay nghề của Tô Hân Nghiên đều kém hơn cả bà.
*
Ký túc xá Ninh Viễn Hàng .
Nhìn thấy Ninh Viễn Hàng đem hai đứa nhỏ đưa về, mấy Ôn Hành Hiên một chút ngạc nhiên nào.
Thật trước khi cửa, Ninh Viễn Hàng tiết lộ với những bạn cùng phòng rằng con của thể cần ở đây một đêm tối nay.
Biết rằng người đang yêu cầu sự đồng ý của họ, mấy Ôn Hành Hiên cũng tỏ vẻ phản đối ý kiến.
Để cho con nhỏ của bạn cùng phong ngủ nhờ một đêm, ngủ thì cũng ngủ giường của bạn cùng phòng, ở giường của bọn họ, Ninh Hiên tuổi lớn hơn một chút, hiểu chuyện, ở lại kí túc xá của ba ba phì phải yên tĩnh, thể ồn ào làm ảnh hưởng tới các chú nghỉ ngơi.
Cho nên bọn họ cũng sẽ cảm thấy quấy rầy.
Tiểu Tại Tại ở bên Tô Hân Nghiên cũng đã hỏi qua, nếu hai vợ chồng đưa quyết định .
Cả hai đều nhận thức rõ rằng họ sống trong ký túc xá tập thể, nhà của họ, vì họ sẽ hỏi ý kiến các bạn cùng phòng khi bất cứ điều gì ảnh hưởng đến quyết định của cả ký túc xá.
Đơn giản bạn cùng phòng hai bên đều dễ chuyện.
Kết quả cũng coi như niềm vui mừng to lớn.
Những sống cùng ký túc xá với Ninh Viễn Hàng đều là học cùng chuyên ngành với , tất nhiên thời khóa biểu các tiết học của đều giống .
Họ tiết học buổi tối buổi tối , nhưng khối lượng việc học lại vẫn nặng nề ngay cả khi có tiết vào buổi tối.
Những người ở trong ký túc xá tất cả đều ở tiết kiệm thời gian một phút một giây, nỗ lực học tập.
Bị cảm nhiễm bởi bầu khí này, Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên đều tự giác mà bảo trì an tĩnh, thậm chí nhỏ giọng , dám lớn tiếng quấy rầy khác.
Thời gian bất tri bất giác trôi tới 9 giờ rưỡi.
Mẹ vẫn tan học, Tiểu Tại Tại lại rất buồn ngủ rồi.
Bé nghiêng , cái đầu nhỏ bé đang từng chút tựa vai trai, may định tuột xuống, được một bàn tay to ở giữa đỡ lấy.
Đang ̣nh đỡ em gái, Ninh Hiên chậm một bước giương mắt thấy.
Liền thấy người đang ngồi cạnh giường baba, là chú mặt một vết sẹo, một bên đang ngồi ở bàn học của mình, một bên đưa tay đỡ, đỡ lấy cái đầu nhỏ của em gái một cách chính xác.
Vẫn nhúc nhích, giống như một pho tượng.
“Tiểu Hiên, để em gái ngủ .”
Cho đến khi thanh âm của ba ba truyền đến, Ninh Hiên mới bừng tỉnh.
Cậu đưa tay bế cô em gái heo nhắm mắt ngủ say như heo con từ tay Trương Hạo Thành, để bé ngủ gối của ba ba, còn tri kỉ đắp chăn bông cho em gái.