Rốt cuộc hiện giờ loại kỹ thuật vẫn còn là hình thức sư phụ truyền dạy cho đồ đệ nhà mình, mà con trai nhà mình lại phải là đồ đệ của người , người nhất định nguyện ý để kinh nghiệm và tri thức bản khó khăn lắm mới học được truyền thụ cho .
Mà cô cũng khả năng cưỡng bách người phải dạy dỗ con trai nhà mình.
Cho nên tránh việc lúc đó con trai có thể bị thất vọng, cô vẫn nên đưa một phương án phòng ngừa.
Ninh Hiên căn bản để bụng vấn đề bản sẽ bị cự tuyệt, hiện tại trong lòng đang mong chờ ngày chụp ảnh sẽ sớm diễn .
Không nghĩ bản chỉ mượn lực được con gái, đã thu con trai nhỏ, nhưng Tô Hân Nghiên cũng từ bỏ ý ̣nh nhờ con gái .
“Chụp ̣p trí thời trang cho trẻ em cần phải cao, Tại Tại của chúng lại đáng yêu như vậy, khẳng định ảnh sẽ !”
Thời trang trẻ em cả phần về bé trai và bé gái, tự nhiên cũng yêu cầu hai mẫu nhí khác giới, nếu hai người mẫu này có thể tìm từ ̣i nhà mình, đối với Tô Hân Nghiên mà , bớt phần tiền thuê người mẫu chỉ là một chuyện, chủ yếu là thể bớt khá nhiều bước phiền toái.
Hiện tại nhân thủ của công ty cô đủ, thể thiếu được bước nào thì bước ấy.
Tại Tại vốn dĩ cũng ̣nh cự tuyệt mẹ hiện giờ lại được cô dỗ dành, liền gật đầu đáp ứng: “Được ạ.”
“Cảm ơn bảo bối!”
Tô Hân Nghiên vui vẻ, nhịn hôn lên gương mặt nhỏ bạch bạch nộn nộn của con gái, ngay đó hổ phát hiện son môi của bản đã dính lên mặt cô bé, vội rút khăn tay lau .
“Trước hai con cứ ở nhà chơi , mẹ công ty an bài chút chuyện, buổi chiều liền về mang hai con chụp ảnh.”
Hôm nay là thứ bảy, ngày mai bọn nhỏ còn một ngày nghỉ.
Tô Hân Nghiên sợ thời gian một ngày chụp xong, dứt khoát bắt đầu một ngày, để dù thể thành tất cả cảnh hôm nay, thì vẫn nhiều thời gian để tiếp tục ngày mai.
Dù đang cần gấp các mẫu quần áo trẻ em nhưng cô việc học của các con đình trệ.
Tuyệt đối có chuyện để cho các con xin nghỉ học giúp mình chụp ảnh.
Chỉ là phải để mọi người ở công ty vất vả tăng ca hơn một chút thôi, đương nhiên, cô cũng phải tăng lương cho bọn họ nữa.
Hai em đều đồng ý, liền theo bóng dáng mẹ rời .
Chờ đến giữa trưa khi cả nhà đang ăn cơm được một nửa, Tô Hân Nghiên mới vội vàng chạy về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-340.html.]
Bà Ninh khi thấy con dâu trở về, lập tức quan tâm : “Ăn cơm , nếu mẹ lấy thêm cho con một bát nữa nhá?”
“Con cũng ăn, cần phải đứng dậy , con tự lấy cơm là được rồi.” Ngăn mẹ chồng đang muốn đứng dậy lại, Tô Hân Nghiên tự vào phòng bếp lấy cơm cho bản .
Cô bận rộn cả một buổi sáng, ngay cả thời gian nghỉ ngơi .
Lúc thừa dịp thời gian ăn cơm trưa, mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát.
“Mẹ ăn đùi gà.”
Tại Tại thấy mẹ mỏi mệt, nhưng cũng thể thể khuyên mẹ lên lầu nghỉ ngơi trong, chỉ thể gắp cho mẹ một cái đùi gà.
Không thể nghỉ ngơi, thì dù cũng phải bồi dưỡng một chút?
Rốt cuộc tục ngữ cũng đã nói: Người là sắt cơm là thép.
Đáng tiếc Tô Hân Nghiên vừa phải vội vàng đuổi theo thời gian vừa phải ăn cơm, nên cô cũng chỉ có thể gặm cái đùi gà con gái gắp cho được hai ba miếng, tùy tiện ăn vài miếng cơm, đó lau miệng, đầu liền hỏi bọn nhỏ.
“Các con ăn xong cơm ? Ăn xong thì chúng thôi.”
Ninh Hiên: “Ăn xong rồi ạ.”
Tốc độ ăn cơm của cũng khá nhanh chóng, cũng đã ăn xong trước cả khi mẹ về nhà, chỉ là đang nhớ tới câu giữa trưa mẹ sẽ về đón bọn họ, cho nên mới lập tức rời khỏi bàn ăn mà thôi.
"Con cũng xong rồi.” Tại Tại vội vàng nuốt xuống miếng rau cuối cùng của bữa ăn ngày hôm nay, lúc mới thở dài nhẹ nhõm một .
Cuối cùng đã giải quyết xong đống rau chán ghét này.
“Chúng thôi.” Tô Hân Nghiên dậy mặc áo khoác , đó ̣m biệt mẹ chồng, đưa hai đứa nhỏ cửa.
Công ty tạp chí của cô dựng trong một tòa nhà hai tầng.
Tòa nhà nhỏ gần khu thương mại của thủ đô trong tương lai, bộ tòa nhà là do Tô Hân Nghiên mua lại, tổng diện tích tầng và tầng là hơn 800 mét vuông, còn một sân thượng ở cùng.
Sân thượng được Tô Hân Nghiên cải tạo thành một sân chụp ảnh ngoài trời, buổi chụp hình chụp hình ̣p trí thời trang trẻ em của họ hôm nay sẽ tổ chức tại đây.
Tại Tại theo sát phía mẹ, tay nhỏ tự giác mà nắm lấy bàn tay to của mẹ, thò đầu trái về nơi đầu tiên đặt chân đến.