“Chú có mười lăm phút ̉nh.”
Hà Binh thoáng qua đồng hồ của bản , tỏ vẻ bản rảnh để chuyện phiếm, nhưng thời gian lại có hạn.
Nghe nói như vậy Tại Tại lập tức đẩy ba mình về phía trước.
Cô bé đã giúp ba được bước đầu tiên rồi, còn lại đều phải dựa vào chính bản rồi.
“Cái …… Xin hỏi, cháu……”
Ninh Hiên đặc biệt muốn ́t cho bản một cái bạt tay, rõ ràng ở nhà đấu võ mồm với em gái lắm cơ mà, khi đối diện với chú Hà lại nhát như chuột chũi thế này.
“Anh ba, thời gian có hạn.”
Cuối cùng vẫn là Tại Tại xem cái bộ dáng lắp ba lắp bắp của trai vừa mắt, núp ở phía nhỏ giọng mà nhắc nhở một câu, lúc mới kích thích Ninh Hiên lấy hết can đảm, lớn tiếng : “Chú Hà, xin hỏi chú thể dạy cháu chụp ảnh được ạ? Không cần chú phải phiền nhiều, chỉ cần chú giải đáp một vài vấn đề khó hiểu của cháu thôi ạ!”
Sau khi được chứng kiến qua kĩ thuật chụp ảnh chuyên nghiệp của Hà Binh xong, hiện tại thấy HÀ Binh như là nhìn thấy thần tượng vậy.
Cho nên khi ở mặt thần tượng, tuy Ninh Hiên là một người có tính cách hướng ngoại luôn rực rỡ như ánh mắt trời, đều nhịn được chút câu nệ.
Không nghĩ rằng Ninh Hiên lại muốn học kĩ năng chụp ảnh, Hà Binh nhướng mày, nghiêm túc : “Nếu cháu có vấn đề gì cứ hỏi chú, nhưng chú nói trước, chú thu đồ đệ.”
Sư phụ lúc trước của có chút dơ bẩn, có nhiều chuyện khó coi, thế cho nên khiến cho Hà Binh thích cái quan hệ khép kín giữa sư phụ và đồ đệ này.
Sau khi nổi tiếng, ít đều tới cầu , thậm chí nguyện ý trả rất nhiều tiền, chỉ vì mời dạy học làm nhiếp ảnh gia, nhưng đều Hà Binh cự tuyệt.
Cả đời này đều thu đồ đệ!
“Không hết, chú thu đồ thì thu đồ, cháu chỉ thỉnh giáo một vài vẫn đề với chú mà thôi.”
Vốn Ninh Hiên chỉ cầu Hà Binh thể chỉ điểm một chút, tức khắc vui mừng quá đỗi, lập tức lấy cuốn sổ nhỏ và cây bút từ trong chiếc túi nhỏ mà em gái mang theo.
Cuốn sổ nhỏ ghi dày đặc những vấn đề gặp trong quá trình tự học chụp ảnh, dành tâm sức như bước vào một kì thi quan trọng chỉ để chọn những câu quan trọng.
Những câu hỏi đơn giản có thể tự về nhà suy nghĩ, nhưng những câu hỏi có độ khó cao và có chút phức ̣p thì nhờ Hà Binh giải đáp.
Hai trả lời và hỏi những câu như thế , thời gian trôi qua lúc nào , để mười lăm phút trôi qua cũng có ai để ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-344.html.]
Hà Binh càng giải đáp cho Ninh Hiên lại càng kinh hãi.
Anh dự đoán thiếu niên mắt này chỉ cần là thông qua việc tự học, thậm chí một quyển dạy học sách tham khảo nào, mà dưới tình huống đó lại có thể học đến trình độ này.
Thậm chí nhiều câu hỏi thể khiến suy nghĩ, đắn đo suy nghĩ, thậm chí dùng chiếc máy ảnh quý giá của như một công cụ để chứng minh tận mắt thì mới thể giải thích rõ ràng.
“Nhiếp ảnh thì có vẻ đơn giản, nhưng thực đó là một kiến thức phức tạp và sâu sắc. Cháu thể tự về và suy nghĩ . Nếu thắc mắc, hãy đến gặp ngày mai."
Mắt thấy trời sắp tối, Hà Binh thể mang theo chút tiếc nuối nho nhỏ nói với Ninh Hiên.
Nếu do tín nghiệp nhận của quá lớn, thật sự lúc này sẽ vì hạt giống tốt trước mặt này d.a.o động/
Đáng tiếc.
Đều do ông già tham lam đáng chết !
Không nhớ tới hồi ức tốt gì, sắc mặt Hà Binh nhất thời tối sầm , nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở .
Nếu Tại Tại vẫn luôn quan tâm đến ba cô bé, nhân tiện quan tâm , thì có lẽ sẽ phát hiện chuyện này.
khả năng nắm được tin tức của cô bé có hạn.
Chỉ sư phụ của Hà Binh đối với chút nào, chỉ đối đãi với như người hầu, còn thường xuyên đánh chửi .
Bởi vì nó liên quan đến quyền riêng tư của khác, Tại Tại nhanh chóng rời ánh mắt ngay từ khi Hà Binh suy nghĩ đến chuyện này.
Được cha dạy dỗ nhiều , cô bé đã từ lâu hiểu rằng thể dùng kỹ thuật Tâm Thuật để dò xét đời tư của khác.
Suy cho cùng, nhiều để vết thương sâu trong lòng phát hiện, điều sẽ khiến họ hổ.
Sau khi Tại Tại lớn lên mới có thể hiểu được điều này, nên bao giờ điều gì chủ động dòm ngó đời tư của khác, tất nhiên cô bé cũng tránh khỏi một tình huống bất ngờ.
Rốt cuộc Tâm Thuật cũng thể đóng lại được.
Cũng chính vì lý do đó mà cô bé thường uyên gặp phải nguy hiểm
Cũng năng lực với cô bé mà là là .