Thời gian luôn vô tình trôi qua.
Trong nháy mắt, năm năm trôi qua.
Bánh răng của lịch sử cũng bước sang năm 1987.
Trong sân bay tấp nập kéo hành lý khắp nơi.
Trong những bộ vội vã, đặc biệt dễ thấy một dáng mảnh khảnh và cao lớn.
Điều thu hút sự chú ý chỉ là khuôn mặt tuấn tú, lãnh đạm của đối phương mà còn là khí chất lạnh lùng, tao nhã, khiến bất giác ngượng ngùng, dám gần dễ dàng.
Anh đeo một cặp kính gọng vàng, giống như một học giả lạnh lùng và nghiêm khắc, thậm chí tay còn cầm một chiếc vali lớn, dường như khi nhìn vào làm người nhìn có cảm giác như đang nhìn thấy một thầy giáo cầm một cuốn sách đứng bục giảng.
Không chút dừng giữa chừng, kéo vali và sải bước khỏi sân bay.
Bên ngoài sân bay, một chiếc ô tô màu đen đang đậu.
Khi đàn ông này ngang qua, chiếc xe ô tô đột nhiên bấm còi hai để nhắc nhở rằng bản đang ở đây.
Bước chân ngừng , người đàn ông cúi , thông qua cửa sổ xe, về phía bóng người ở trong xe bên trong xe, kết quả chỉ thấy đối phương đang động ́c chỉ tay xe ý bảo bỏ hành lý cốp xe.
Anh xoay cất va li lên xe, đầu về phía đàn ông ghế lái, nhẹ giọng gọi: "Ba."
“Ừm, con lại lâu như vậy?” Ninh Viễn Hàng một bên khởi động xe một bên hỏi con trai.
Có lẽ đã ở ngoài sân bay đợi con trai gần hai tiếng đồng hồ.
“Máy bay đến muộn.” Ninh Hàng .
Anh dường như chút mỏi mệt, nhịn tháo mắt kính xuống xoa nhẹ sống mũi.
Chú ý tới động tác của con trai, Ninh Viễn Hàng lập tức : “Phía một cái chăn nhỏ, con cầm lấy đắp lên, ngủ nghỉ ngơi một lát , từ sân bay về đến nhà còn mất khá nhiều thời gian nữa.”
“Dạ.” Ninh Hàng cũng cự tuyệt, xoay duỗi cánh tay lấy chăn xong đó đắp lên người, nhắm mắt ngủ.
Anh vì về nhà, vẫn luôn lao lực bôn ba mất mấy ngày nên vẫn được nghỉ ngơi tốt, lúc thật sự đã chạm đến giớ hạn rồi, nên một giây khi nhắm mắt đã ngủ rồi.
Nhìn đến hô hấp của con trai dần dần vững vàng, Ninh Viễn Hàng cố ý cố ý lái xe êm ái hơn để thể nghỉ ngơi hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-353.html.]
Hai cha con hết đường về nhà, ngạc nhiên khi thấy ai ở nhà.
Hôm nay là thứ tư, trong nhà người nên học thì học, nên thì , ngay cả bà Ninh cũng vội ́n gẫu với nhóm chị em, ̉nh ở nhà.
Dường như mọi người đều thèm để ý chuyện Ninh Hàng trở về.
thực tế, là Ninh Hàng cũng cả nhà kích động quá mức, cho nên khi trở về chỉ thông báo cho mỗi mình ba ba biết, ngoài nói với ai nữa cả.
Mà Ninh Viễn Hàng thì lại cho rằng con trai muốn cho cả nhà một kinh hỉ, cho nên cũng giúp đỡ giấu giếm.
Kết quả liền tạo thành cảnh tượng thê lương trống rỗng thế này.
“Con có muốn ăn gì đó ? Để ba ba làm cho con.” Ninh Viễn Hàng giúp con trai xách hành lý từ xe nhà, thản nhiên hỏi.
“Không cần, ở máy bay con có ăn qua rồi.” Trên thực tế Ninh Hàng cũng chỉ gặm mấy miếng bánh quy, rũ mắt, lười biếng nói chuyện.
Anh vẫn trong tình trạng tỉnh dậy, gì cũng chút mệt mỏi, thậm chí còn cảm giác thèm ăn.
Thấy thế, Ninh Viễn Hàng cũng miễn cưỡng con trai.
“Vậy được, con lên phòng nghỉ ngơi , phòng của con mỗi ngày đều quét tước, rất sạch sẽ, ngày hôm qua ba ba mới đổi khăn trải giường, có thể ngủ trực tiếp được.”
“Dạ.” Ninh Hàng theo tiếng đó liền lên lầu.
Bởi vì chuyến bay hoãn quá lâu, hơn năm giờ chiều, một lúc đều tan học, tan làm đó về nhà, mà Ninh Viễn Hàng dứt khoát về xưởng máy móc làm nữa, trực tiếp phòng bếp chuẩn làm cơm chiều hôm nay.
Nhà bọn họ có mời bảo mẫu quét dọn vệ sinh, nấu cơm thì ai ̉nh thì làm.
Bởi vì Tại Tại ăn quen cơm bảo mẫu làm, chỉ thích ăn cơm người trong nhà .
Đương nhiên, bản cô cũng có nấu cơm, nhưng hương vị chỉ ở mức trung bình, nhưng sẽ ai chê đồ mình nấu bao giờ.
Ninh gia hai cái tủ lạnh, tất cả đều được chất đầy nguyên liệu nấu ăn.
Ninh Viễn Hàng cũng cần phải cửa mua thức ăn, chỉ cần trực tiếp nấu ăn với những nguyên liệu vốn có là được.
Anh ̣nh làm một món khá đơn giản_ lẩu.
Vợ có để sẵn nước cốt lẩu nhà ở trong tủ lạnh, chỉ cần cho trực tiếp nồi đun sôi với nước để một nồi nước lẩu lớn, việc còn là chuẩn các loại nguyên liệu ăn với nước lẩu, khá đơn giản và tiện lợi.
Trong lúc Ninh Viễn Hàng bận bận rộn rộn, đã có đầu tiên về nhà.