Trong Ninh gia ngoài trừ mẹ , cơ bản ai dám trách cứ cả.
Có là lá chăn ở phía trước, tiểu tinh quái ở phía còn có thể bị làm được.
Bàn tính nhỏ nhưng thật lại khá tinh.
Tâm cơ của tiểu tinh quái này, đừng Cố Hành, ngay cả trợ lý cũng .
Anh đang suy đoán Cố kế tiếp sẽ nói câu gì để cự tuyệt.
Còn đang loay hoay cách nào để xoa dịu bầu khí nếu mấy câu nghiêm khắc này làm Ninh tiểu thư buồn bã.
Kết quả lại thấy Boss nói: “Chỉ thể ăn một chút thôi.”
Trợ lý : “???”
Tại Tại: “Oh yeah!”
Chiếc xe cuối cùng chạy thẳng đến Ninh gia lại đầu, đến phố ẩm thực mà Tại Tại chỉ.
Đây là lần đầu tiên Cố Hành đến nơi như thế này.
Cả con phố rực rỡ ánh đèn, dù khuya nhưng cũng bán sạp hàng, bên cạnh đó còn có cả các loại mùi hương của các loại đồ ăn sộc vào mũi.
Ngoài bán đồ ăn, nhiều gian hàng bán những thứ khác.
Đây có lẽ phải là một phố ẩm thực, mà là một chợ đêm thì đúng hơn.
Trợ lý để xe ngừng ở một nơi khá kín và ít người qua lại, cũng vì muốn đem xe giấu , chỉ là sợ chắn đường người mà thôi.
Chờ khi xe ngừng hẳn rồi, vẻ mặt Tại Tại hưng phấn mà nhảy xuống xe, mục tiêu thứ nhất, chính là lôi kéo bác cả cô đến quầy ăn vặt ở gần nhất.
Mới chạy vài bước, cô hậu tri hậu giác nhớ tới.
“Chú trợ lý cùng chúng ?”
Tại Tại đầu nhìn lại.
Lại thấy trợ lý ở trong xe, kính ở cửa xe được thả một nửa xuống, chú ý tới tầm mắt của cô, còn nhìn lại, chỉ vào xe, lắc đầu.
Ý tứ là, yêu cầu phải ở lại trông xe, thể theo được.
Tại Tại chỉ xe và hiểu được ý từ hành động của chú trợ lý, mà còn có thể hiểu được tâm tư từ mặt của .
Tức khắc hiểu rõ.
“Như à, vậy chúng mua xong thì mang về xe cùng ăn với chú trợ lý nha!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-377.html.]
Vốn dĩ họ đến để mua đồ ăn, định dạo phố, khi mua về cũng thể ăn ở xe.
Chỉ cần trước khi về nhà có thể hủy diệt chứng cứ , là có ai cô bên ngoài ăn vụng mấy món ăn vặt này.
Đáy lòng Tại Tại tính toán đến mức quên trời, ngay đó lại bị mùi hương của đồ ăn của quán ăn bên đường kéo về đang bước mua, kết quả một câu của Cố Hành đả kích đến mức héo.
“Chỉ thể mua ba phần.”
Cố Hành ung dung nói quy ̣nh này.
Tuy rằng nhịn được mềm lòng đưa cháu gái nhỏ ăn mấy thứ này, nhưng cũng đại biểu cho việc đồng ý để con bé ăn tùy ý, ăn xả láng.
“A…… ba phần thì làm đủ ăn ạ?”
Tại Tại tình nguyện mà muốn kéo dài âm, với ý đồ lợi dụng việc nũng để bác cả cho cô ăn nhiều hơn một chút.
Kết quả Cố Hành vữa này còn rất sủng ái cô cháu gái nhỏ giờ khắc trở nên vô tư hết sức.
“Lại ồn ào nữa thì mua, về nhà .”
“Mua mua mua!”
Sợ bác cả đổi ý, thật sự sẽ lôi cô về nhà, Tại Tại vội vàng đến quán ăn vặt gần nhất để mua.
Trong tay cô là tờ tiền một trăm đồng mà bác cả đưa.
Tờ một trăm đông này là tờ tiền có mệnh giá lớn nhất vừa được ngân hàng nhà nước đưa vào cuối tháng 4 vừa rồi, cầm ở trong tay có chút, cũng là do ở trong bóp tiền của bác cả lâu rồi, là do cô cầm ở trong tay lâu mới nóng như vậy.
Rốt cuộc lúc đã bắt đầu vào tháng sáu, thời tiết dần dần nóng lên, tùy tiện hoạt động ngoài trời một tý thôi là cả người đầy mồ hôi.
Chỉ được mua ba phần đồ ăn nên rất nhanh cô đã được lấy.
Chẳng bao lâu, Tại Tại liền mang theo đồ ăn vặt, cùng với mấy tờ tiền lẻ, chạy đến bên người bác cả, thò tay muốn lấy chỗ tiền thối vừa rồi đưa cho bác cả.
“Không cần, dư đều cho cháu làm tiền tiêu vặt.”
Cố Hành căn bản thèm để ý đến chút tiền lẻ này, trực tiếp cho bé con nhà mình làm tiền tiêu vặt.
“Hi hi, cảm ơn bác cả.”
Tại Tại quen với việc nhận tiền tiêu vặt từ bác cả từ lâu , lúc thấy như , liền dứt khoát nhét tiền lại vào túi một cách lưu loát.
Sau đó lấy một bát chè mè đen trong đống đồ ăn vặt mình mua đưa cho Cố Hành.
“Đây là phần cháu đặc biệt mua cho bác, chú trợ lý cũng phần, cả ba phần , có lẽ tối nay bác và chú trợ lý vẫn ăn gì đúng ?”
Chuyện Tại Tại biết được từ mặt chú trợ lý.
Cho nên cô đột nhiên giữa chừng muốn ăn khuya, thật do thèm ăn, mà là buổi tối bọn họ vì xã giao, nên ăn cơm, cho nên kiếm gì đó cho bọn họ?