Thấy rằng học kỳ sắp kết thúc, Tại Tại mới bừng tỉnh kinh giác, vậy mà bọn họ sắp tới kì nghỉ đông!
“Thời gian qua nhanh thật!”
Nghe thấy phía truyền đến âm thanh Chương Đào cảm thán , Tại Tại nhịn từ giường dậy phụ họa: “ , tớ còn cảm thấy hoảng hốt, dường như ngày hôm qua thôi mới khai giảng.”
“Ha ha ha…… thực tế đã qua hơn bốn tháng rồi.”
Chương Đào treo tất cả những bộ quần áo lấy từ ban công lên lan can giường, một lúc , cô nhặt và nhặt quần áo của những bạn cùng phòng khác và giao từng một.
“Lấy , đây là của cậu.”
“Cảm ơn, cậu để lên mép giường giùm tớ nha.” Tại Tại theo thói quen mà nói.
Không gian ban công của họ hạn, nhưng ai cũng quần áo hàng ngày, những bộ quần áo thể khô trong một ngày nên phơi thêm hai ngày nữa.
Sau đó để khô, dễ chủ nhân bỏ quên.
Kết quả là một đống quần áo sấy khô sẽ tích tụ dần thanh phơi và ai thu gom chúng, mới giặt đồ xong cần chỗ để phơi thì thu đồ lại và giao .
Để chỗ cho quần áo của và tránh ướt quần áo của bạn cùng phòng, họ thường giúp khác thu dọn quần áo khô và đưa cho từng một.
Chuyện như thế chỉ một , về cơ bản thì ai đến phơi đồ thì cũng sẽ thuận tay lấy hộ.
Cứ hỗ trợ như vậy, cũng nói tới chuyện ai làm nhiều hơn ai làm ít hơn, cho nên hiện tại kí túc xá của Tại Tại trong vấn đề phơi quần áo này vẫn tính khá hài hòa.
“ Tống Giảo, cậu mua phiếu để về nhà ?”
Lan Ỷ hỏi Tống Giảo.
Sắp đến ngày kết thúc học kì, các cô ngoài việc nhọc lòng cho kì thi , còn tính thời gian, đoạt vé xe để về nhà.
Loại vé dành cho sinh viên trong mùa lễ cao điểm khó kiếm nhất, nếu cố tình lấy , thì chuyện về quê này sẽ bị trì hoãn lại.
Mà Lan Ỷ cùng với Tống Giảo tuy cùng quê với , nhưng đều ở phương Nam, đường về nhà vẫn chung một đoạn đường, nên có thể về cùng .
Cả hai người kết bạn cùng về, nếu như vậy có thể an toàn hơn ít.
Tại Tại thì có sự phiền não , nhà cô ở thủ đô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-412.html.]
Mà Chương Đào cũng , bởi vì nhà cô cách thủ đô xa, mà thích trong nhà lại làm ở trong đội vận chuyển, đến lúc đó cô có thể theo chân thích lên xe về quê.
Vừa tiện tiết kiệm tiền.
Tống Giảo tất nhiên vẫn mua vé xe, thật cô cũng đang đợi Lan Ỷ.
Lúc thấy Lan Ỷ hỏi, vội cùng cùng thảo luận với cô.
Hai nói chuyện đến khí thế ngất trời, hai người khác xen vào được, nên dứt khoát nói về vấn đề khác.
“Thân thích nhà cậu phải mấy ngày nữa mới tới đúng ? Vậy khi học kì này kết thúc, chắc cậu còn phải ở lại thủ đô mấy ngày, nếu tới nhà tớ ở ̣m .”
Tại Tại phát lời mời với Chương Đào.
“Nếu vậy có quấy rầy nhà cậu nghỉ ngơi ?”
Tính cách ngày thường của Chương Đào thì có vẻ tùy tiện, thật là một người biết suy nghĩ, thời điểm nên vì người khác cô cũng làm rất tốt.
Cho nên cô đáp ứng lời mời của Tại Tại ngay lập tức, mà hỏi trước tình huống.
“Sẽ sẽ , thật nhà tớ cũng chỉ có mỗi tớ và bà nội tớ ở, ba mẹ và các trai của tớ đều rất bận, ít khi ở lại trong nhà, cậu phải vì thế mà mất tự tự nhiên.”
Tại Tại nỗ lực an ủi tâm trạng của bạn cùng phòng.
Cô , cơ bản trường học của bọn họ khi thi xong, sẽ cho phép sinh viên ở lại trong kí túc xá nữa.
Đây là sợ sinh viên ở lại trong kí túc xá một mình có ai trông coi, đến lúc đó nếu xảy chuyện gì, trường học gánh nổi trách nhiệm lớn này.
Hơn nữa nghỉ đông là ăn tết, ăn tết thì tất cả mọi người đều sẽ nghỉ ngơi, đến lúc đó bảo vệ của trường học cũng nghỉ, cổng trường căn bản ai trông coi, đến lúc đó nếu sinh viên ở lại trong kí túc xá, liền sẽ nhốt ở trong.
Ở bên trong vừa bị cắt điện vừa bị cắt nước, đây là muốn một cuộc sống hòa mình vào với thiên nhiên à?
Mà Chương Đào nguyên bản còn tính toán ở trong kí túc xá của trường trước, chờ đến ngày nghỉ đông, khi nhà trường thật sự cho học sinh ở lại nữa, dọn tìm một cái khách sạn nhỏ ở ̣m mấy ngày, chờ thích của cô về quên rồi về cùng .
Nhà thích bên của cô thể ở lại được.
Hoặc là ở trong nhà người cũng lắm, cô cũng biết tình huống rõ ̀ng về gia ̀nh của người , còn muốn quấy rầy nhà người , quả thực khó xem nổi.
Mặc dù là thích, cũng muốn ở là ở mấy ngày lận vậy được.