Cô cũng thấy rằng bạn cùng phòng sẽ dè dặt và thoải mái khi đối mặt với gia đình , vì cô chỉ cần đưa cô trốn trong phòng của , điều cũng khiến cô bạn cảm thấy thoải mái hơn.
Quả nhiên, khi vào phòng của Tại Tại, thái độ căng chặt của Chương Đào rõ ràng đã được thả lỏng lại, còn tâm tư nói chuyện phiếm với cô nữa.
Hai cái cô nương đang bắt đầu ríu rít, như vô điều , thời gian trôi qua lúc nào , trời cũng dần dần tối sầm .
“Cốc cốc cốc……”
Nghe thấy tiếng đập cửa, Tại Tại bò dậy khỏi giường, đến mở cửa.
“Ai zậy?”
“Anh.”
Đứng ở ngoài cửa chính là Ninh Hiên, trong tay cầm theo một cục bột mới lò, — thấy em gái đã mở cửa thì lập tức nhét ̃a bánh vào trong lòng cô: “Đây, cầm , bà nội bảo cầm lên cho em.”
Đưa xong đồ vật, Ninh Hiên công thành lui liền xoay .
Anh đã làm việc mệt mỏi cả một ngày, hiện tại cũng chỉ muốn được ngâm mình trong dòng nước ấm áp dễ chịu, đó thì ngã lên chiếc giường mềm mại nghỉ ngơi.
“Người đứng ở ngoài cửa là ai thế?” Thấy Tại Tại bưng một ̃a bánh nếp vào, Chương Đào nhịn chút tò mò hỏi.
Tuy rằng người nọ vừa rồi bị Tại Tại chặn nửa , nhưng cũng thể là một soái ca cực phẩm, chỉ là đối phương là người nào của Tại Tại thôi.
“Là ba của tớ.”
Tại Tại xong, ngay đó mặt quỷ đối với Chương Đào, trêu chọc : “Như thế nào, cậu coi trọng ấy hả?”
thật cái loại chuyện mà mấy người bạn quanh mình coi trọng ba, Tại Tại trải qua quá nhiều .
Vừa mới bắt đầu khả năng cô sẽ cảm thấy có chút thoải mái, có lẽ đây xuất phát từ dục vọng chiếm hữu của em gái đối với trai, nhưng đó nhiều , cô cũng thành thói quen.
Hoàn trở nên cảm giác gì, cũng sẽ để ý linh tinh.
Bằng hiện tại cô cũng sẽ giỡn trêu chọc bạn cùng phòng.
Ai ngờ, khi cô nói lời , Chương Đào cư nhiên liên tục lắc đầu, mặt biết mấy chữ xin tha cho kẻ bất ̀i: “Đừng mà, kiểu như ba của cậu, tớ dám với tới, hơn nữa…… tớ có người tớ thích rồi.”
Nói xong một câu cuối cùng này, thanh âm của Chương Đào trở nên nhỏ, gương mặt trắng nõn trở nên đỏ ửng.
Thấy thế, Tại Tại nguy hiểm mà nheo mắt.
Đột nhiên, cô nhanh như hổ rình mồi, đột nhiên nhào lên người Chương Đào, đôi tay dừng ở chỗ phần thịt dễ bị buồn nhất, trầm giọng uy h.i.ế.p : “Nói! Là ai gạt chị em ở kí túc xá chúng , lại dám hái mất quả đào ở kí túc xá của chúng nữa chứ, thẳng thắn thì còn được khoan dung, đừng ép tớ dùng hình nha!”
“Đừng đừng đừng…… cậu đừng cù nữa buồn mà, tớ là được chứ gì?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-416.html.]
Chương Đào sợ trời sợ đất, sợ nhất chính là cù lét, thấy Tại Tại muốn động thủ thật, vội càng túng hề hề mà liên tục xin tha.
“Vậy được, cậu .”
“ cậu phải đứng khỏi người tớ đã.”
Bị đè nặng như , điểm yếu vẫn còn nằm trong tầm tay dễ bị cù nhất, Chương Đào thực có cảm giác an .
“Không , tớ khỏi rồi thì cậu ̣nh chơi xấu thì làm giờ?” Tại Tại mới bị mắc mưu .
Chương Đào thật sự ý tưởng chơi : “……”
Hai cô gái - tỉnh dậy và ngã xuống giường ầm ĩ, một cầu xin sự thương xót, nhưng thật sẽ gì, còn thì đe dọa dữ dội, nhưng thật gì .
Hoàn chỉ là đang đùa giỡn cho vui mà thôi.
Nháo mệt mỏi, Tại Tại cũng ép Chương Đào, cô đang muốn bò dậy khỏi người cô bạn thì đột nhiên có người lại đẩy cô xuống.
“A…… Các em đang gì đấy..., Á Á Á.....?!”
Vốn dĩ muốn gõ cửa, kết quả ngoài ý phát hiện cửa đóng kín, Ninh Hiên đẩy cửa chằm chằm cảnh tượng hiểu lầm mặt, hét lên suýt nữa sập cả mái nhà.
“Ồn chết, câm miệng !”
Màng nhĩ tổn thương bởi giọng khó chịu của ba, Tại Tại cũng táo bạo lên.
Rất ít khi bị em gái quát hung tợn như vậy, Ninh Hiên phản xạ điều kiện mà nhắm miệng chặt lại, ủy ủy khuất khuất mà cô, đôi mắt xinh có chút lóe sáng nhạt, phảng phất hàm chứa nước mắt.
“Người cũng chỉ bị dọa mà thôi, em hung dữ như gì?”
Tại Tại rùng một cái: “…… Diễn qua, bình thường thôi.”
“Ồ.” Ninh Hiên trong giây lát giải phóng trạng thái vui đùa, trở vẻ mặt bình thường: “Dưới lầu cuộc điện thoại gọi cho em, hai tự xưng là bạn cùng phòng của em đang tìm em.”
Anh chỉ lên gọi người.
“Bạn cùng phòng của em?”
Tại Tại theo bản năng mà đầu cùng đối diện với ánh mắt của Chương Đào cả hai đều thấy những biểu hiện bất ngờ trong mắt , và trong lòng họ một điềm báo gì đó.
Cô vội đẩy Ninh Hiên , bước nhanh xuống lầu nhận điện thoại.
Không sợ nhất vạn, liền sợ vạn nhất.
Chương Đào cũng rảnh lo câu nệ câu nệ cái gì nữa, vội vàng cũng theo Tại Tại cùng xuống lầu.
“Làm thế?”