Một đời này, khi trọng sinh lại muốn trâu già gặm cỏ non, ăn cả cô, làm có thể dễ dàng vậy được?
Tại Tại là người thứ nhất đáp ứng!
Đừng hoài nghi, Tại Tại hề dùng sai từ ' gặm cỏ '.
Trước khi người đàn bà trọng sinh đã là một bác gái hơn 50 tuổi, mà năm nay cả cô mới 26, đúng còn rất trẻ, đã một cái bác gái theo dõi, vậy bác gái khi phải vọng tưởng muốn trâu già gặm cỏ non à, phải bông hoa nhài cắm bãi phân trâu à.
Có một việc thể nghĩ .
Càng nghĩ càng tức giận, Tại Tại nhịn siết chặt gối ôm trong lòng ngực, đầu óc chạy loạn nhanh, nghĩ cách bảo vệ cả của , cho ý đồ nhúng chàm cả cô.
Còn nghĩ biện pháp tới.
Chóp mũi của cô ngửi được một mùi hương nồng đậm, mà càng ngày càng thơm, càng ngày càng ngon, câu dẫn đến mức nước miếng của cô chảy dài đến nơi rồi.
Lau nước miếng , Tại Tại nhịn giống như thò đầu nhỏ khỏi ghế sô pha như con chuột nhỏ, về phía phòng bếp.
Hít hít mũi, hai mắt cô càng ngày càng sáng. Lúc khẳng định!
Anh cả làm món kho mà cô thích nhất, hơn nữa khẳng định đầy nồi thịt, thịt sẽ thể ̣o mùi hương thèm chết người này.
Không chút nghĩ ngợi, Tại Tại bỏ qua ôm gối, vui sướng chạy vào phòng bếp, lay ở ngoài cửa.
Âm thầm quan sát.
Ninh Hàn đang cầm muôi ngáy trong nồi, cũng cần đầu nhìn, liền con mèo nhỏ đã thèm ăn chạy tới đây rồi.
Anh khỏi buồn , cũng cố ý lung lay sự thèm ăn của em gái, thậm chí còn thèm mà : "Em rửa tay khi ăn ."
“Được ạ!”
Tại Tại chạy nhanh rửa tay, lúc trở về ăn cơm vào vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy nước ngọt có ga .
Ăn món kho lại có thể thiếu nước ngọt có ga?
Sau khi đặt lon nước ngọt lên bàn ăn, cô thấy cả đang múc thịt kho khỏi nồi, cô tự giác đứng dậy lấy hai đôi đũa.
Bát thì cần lấy, bởi vì cô nhìn thấy cả còn nấu mì.
Dưới ánh mắt chờ mong của em gái, Ninh Hàn mỗi tay một chén, bưng hai chén mì đầy đây.
Anh đặt một chén mì trong đó trước mặt em gái, bên trong chất đầy mấy miếng thịt kho, đem mì sợi phía che giấu đến kín mít, thấy một chút nào.
Mà bát của thì lại có chút màu của rau điểm xuyến.
Nhìn thấy trong bát mình toàn là thịt, là cả thương cô, Tại Tại đến mức khó thả lỏng được, còn điều mà ở miệng biên khoa tay múa chân làm kiểu khóa miệng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-471.html.]
“Anh cả yên tâm, em sẽ nói với ai cả!”
“Ừm, nhanh ăn .”
Hai em đồng loạt động đũa, tư thế để nhất trí giống trộn lẫn nước kho cùng với mì lên với , cho nước kho thấm đẫm lên sợi mì, làm như vậy ăn sẽ ngon hơn.
Ăn được một nửa, Tại Tại đột nhiên hạ chậm tốc độ ăn cơm.
Cô giương mắt trộm ngắm Ninh Hàn vài cái, nhưng vẫn mở miệng, đã bị người cướp mất cơ hội nói đầu.
“Muốn hỏi cái gì thì hỏi .”
Ninh Hàn là như thế nào, chắc chắn là đơn giản nếu thể tự khởi nghiệp và tạo dựng sự nghiệp lớn khi còn trẻ.
Ít nhất ở phương diện nhìn người, những hiểu độc đáo của riêng .
Mà Tại Tại từ nhỏ được người nhà bảo vệ quá tốt.
Mặc dù có Tâm Thuật giúp cô thấu rõ nhân tâm, khiến cô phải trưởng thành sớm hơn các bạn đồng trang lứa, nhưng ở mặt người , cô sẽ bao giờ che giấu cảm xúc của mình.
Cho nên nếu có cái tâm tư nhỏ nào, cũng rất dễ dàng tự bại lộ.
Thật lúc mới bắt đầu, Ninh Hàn đã nhìn em gái có gì đó thích hợp.
Sau khi tiếp xúc với nhân quả, cũng đoán lúc Viên Kiều tới náo loạn đó, khẳng định em gái tỉnh, lẽ còn được ít mấy câu bậy bạ của cô .
Cũng con bé được nhiều ít.
“Cái người tên Viên Kiều là ai?”
Nếu cả đã bảo cô trực tiếp hỏi, Tại Tại dứt khoát yên tâm lớn mật nói nghi vấn trong lòng mình.
“Là con gái lớn của Viên gia chuyên về vật liệu xây dựng.”
Đây là ấn tượng duy nhất của Ninh Hàn đối với đối phương.
“Trong nhà cô ấy rất có tiền ?” Tại Tại hỏi.
“Ừm, còn ̣m.” Ninh Hàn đánh giá một chút về tài sản Viên gia, nói đúng trọng tâm.
Ừ thì có tiền, nhưng ít hơn cả cô.
Hiểu rất rõ về cả Tại Tại thầm nghĩ.
Cô tiếp tục lấy cái tư thế mà mấy bà ́m trong thôn giục hôn mà cô học được trước truy vấn: “Hai người quen như thế nào? Cô gái đó thích à? Còn chuyện vị hôn thê là như thế nào? Ba ba mẹ bà nội bác cả đều ?”
“Em hỏi một cái thôi hỏi lung tung lên thế?” Ninh Hàn mấy câu hỏi tuôn như đạn của em gái làm cho có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn giải đáp từng chút một.