Sau khi rời Vạn Lý Trường Thành, Tại Tại trực tiếp mang theo Lan Ỷ trở về nhà.
Cô đang định về nhà một , nhưng Lan Ỷ có khả năng đã nhìn điều gì từ thái độ trước đó của cô, nên đã chủ động yêu cầu tới nhà cô làm khách.
Lúc đó, tâm trí của Tại Tại bao trùm bởi cảm hứng, căn bản có tâm tư để tự hỏi nếu bộ dáng chật vật của ba cô để cho Lan Ỷ nhìn thấy thì sẽ như thế nào.
Chỉ nghĩ nếu Lan Ỷ cùng cô về nhà, cùng thôi, dù cũng là đầu tiên.
Cho nên hai kết bạn trở về Ninh gia.
Tiến vào nhà, Tại Tại đã gấp chờ nổi mà chạy lên lầu, một bên chạy một bên còn quên nhắc nhở Lan Ỷ: “Anh ba tớ đang ngủ ở trong phòng của ấy, nếu cậu muốn uống nước thì tự lấy nhé, cứ tự nhiên như ở nhà, tớ phải vẽ tranh đây đừng có quấy rầy tớ.”
“Được……”
Lan Ỷ lời còn nói xong, Tại Tại chạy thấy tung ảnh.
Cô hiểu nên , còn bản thì dép vào nhà, lên lầu đến trước cửa phòng của Ninh Hiên, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Cốc cốc cốc……
Không ai đáp .
Tưởng thanh âm gõ cửa của bản quá nhỏ, Lan Ỷ tăng sức gõ cửa lên, gõ cửa một .
Vẫn là ai đáp .
Cô khẽ nhíu mày, tự ý mở cửa cho khác giới là chuyện , liền nghĩ gõ một , nếu thật sự có ai , vậy cô phải thôi.
Tay mới nâng lên, đột nhiên cửa phòng đang đóng chặt được người ở bên trong mở , một người đầu bù tóc rối có hình cao lớn chui đầu , kiên nhẫn mà gầm nhẹ: “Ninh Tại Tại, mày đang ngủ mà mày cứ làm ồn có tin đây tẩn cho mày một trận hả?”
“Ninh…… Hiên?”
Lan Ỷ trợn to mắt, thể tin tưởng mà trừng mắt nhìn ‘ khất cái ’ mắt.
Ninh Hiên: “!!!”
Lui phía một bước, ném cửa phòng, “Bang!", bộ dáng nước chảy mây trôi, nhanh chóng đến cực điểm, nhưng việc cũng thể làm tiêu biến mấy cái tâm tư muốn tìm chết được sinh .
Đừng hỏi.
Hỏi chính là xã hội muốn tử vong.
Nửa giờ ……
Ninh Hiên đã tắm rửa sạch sẽ, mặc lên một bộ quần áo mới thơm tho, cả đều đang sức cuốn mình ở góc tường, vùi đầu chơi tự bế.
Đỉnh đầu mây đen giăng mù mịt, thường thường có cả sấm chớp, lóe sáng.
Hình ảnh này đủ có thể hình dung được tâm tình của lúc bây giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-504.html.]
Thật phải là muốn chôn mình trong ổ chăn, thật sự là do ổ chăn bản của lúc trước làm cho hôi khó mà ngửi nổi, lại dậy nổi cái dũng khí , đưa một sạch sẽ thơm tho này nhét vào trong đó.
Cho nên chỉ thể tìm một góc sạch sẽ mà tự kỉ.
Dường như chỉ cần ngẩng đầu lên, thì sẽ phải đối mặt với hiện thực thảm thiết này.
Lan Ỷ thì xổm phía Ninh Hiên cách đó xa, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào đầu .
Không ngoài dự đoán con đà điều này phản ứng gì.
Cô một tấc tiến thêm một thước, tay dịch lên , đụng phần đuôi sợi tóc của , nhận một giọt nước.
Mấy ngày nay chắc cắt tóc, mấy sợi tóc dài phủ đến vai đàn ông, mới gội kịp khô, lúc các sợi tóc cứ dính chặt , vân vê thì có mấy giọt nước rơi xuống.
Nước nhỏ giọt xuống làm cho chiếc áo mới của bị ướt gần hết, quần áo ướt dầm dề dán ở , giống như một chú cún con rơi xuống nước bị ướt dầm dề, vừa đáng thương đáng yêu.
“Khăn lông của đặt ở nơi nào?”
Có lẽ do trời sinh cô có bản tính bảo vệ kẻ yếu, thấy dáng vẻ đáng thương của Ninh Hiên , lòng Lan Ỷ khỏi mềm , ngay cả giọng cũng dịu dàng hơn.
Chất giọng từ tính trầm bắt đầu nhẹ nhàng ôn nhu, rất dễ làm cho người sinh ảo giác rằng chủ nhân của giọng nói rất chiều chuộng yêu thương người đối diện.
Lỗ tai Ninh Hiên giật giật, dần dần đỏ lên.
vẫn dám đáp , thật sự sợ hãi Lan Ỷ thấy thanh âm của , thì sẽ ngay lập tức nhớ lại cái bộ dáng xấu xí hôi thối mà lại còn hung dữ gầm rú lên đó.
Lúc nhất định cô ấy cảm thấy sợ hãi ?
Cô ấy thể bởi cho rằng là một người đàn ông tính tình thô bạo, do đó dám thích nữa ?
Không đúng, vốn dĩ ngay từ ban đầu người cũng thích .
Ngay từ đầu đã dứt khoát cự tuyệt một cách lưu loát, nguyện ý cho một cơ hội theo đuổi, khẳng định cũng là thấy khóc quá đáng thương, mới nhất thời mềm lòng đáp ứng ?
Có lẽ khi đáp ứng, cô ấy liền lập tức hối hận, chỉ là luôn tìm được cơ hội minh bạch là cơ hội để nói rõ với , mới kéo dài tới hiện tại.
Vậy hôm nay cô ấy tới là để làm gì?
Tới với một cách rõ ràng, cô đã suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy hai vẫn thích hợp, kêu dừng lại ở đây đừng dây dưa gì nữa ?
Ninh Hiên bắt đầu chút lo âu mà cắn ngón tay, trong đầu nhịn lo lo mất rồi lại miên man suy nghĩ.
Mà càng nghĩ lại càng muốn khóc.
Cả dường như đều lâm vào một bóng tối dài bất tận.
Đột nhiên, có một cái khăn lông bao trùm lên ̉nh đầu của , nhẹ nhàng chà sát lau khô cái đầu ướt dầm dề của .
Ninh Hiên nhịn lại ngẩn ngơ, trong đầu hỗn loạn, những suy nghĩ tiêu cực vừa rồi đang nhốn nháo biến mất, chỉ còn một cái cảm giác.
—— thật ôn nhu.