Mà khi cô mặc bộ sườn xám này xuống nhà, mang theo cả một bộ trang sức trân châu đó, tất cả xem ngây , ngay cả Ninh Viễn Hàng cũng sửng sốt một hồi lâu, cầm lòng nhịn được : “Đẹp.”
Tại Tại phản ứng lớn nhất, cô nhiệt liệt vỗ tay, còn thổi vào khí cầu vồng cho mẹ: “Oa! Mẹ ơi, mẹ thật là xinh a, sớm mẹ mặc sườn xám đẹp xuất sắc như vậy, trước ma đô con đã mua cho mẹ chín mười bộ.”
“Còn chín mười bộ gì, có tiêu cũng tiêu tiền của con.”
Tô Hân Nghiên ưu nhã mà trợn mắt trắng lườm con gái, hề hiếm lạ với sự ân cần đột nhiên này của con gái.
Đừng tưởng rằng cô , cô gái nhỏ còn sợ chốc nữa sẽ bị cô tính sổ, lúc chạy nhanh tích cực biểu hiện .
Tâm tư nhỏ mẹ thấu, Tại Tại hì hì, cũng dám phản bác nói thật cô cũng có thể tự kiếm tiền.
Vào thời điểm như thế này vẫn nên yên lặng lại một chút.
bà cụ Ninh nhận được quà cũng giống con dâu.
Cũng là sườn xám một dài, chỉ là kiểu dáng của bà càng thêm ung dung hoa quý, thích hợp với những lão phu nhân nhiều tuổi mặc, nguyên bộ trang sức là một bộ kim nạm ngọc, thấy liền giá trị xa xỉ.
Mà khi nhìn thấy bộ trang sức này, tâm của bà có chút run rẩy.
Thích, thật sự thích, nhưng lại quá quý rồi!
bà cụ Ninh có chút dám nhận món quà này, đầu lại nhìn cháu trai cả, thấy chaú trai gật đầu nhìn về phía bà cụ, ý bảo bà cứ an tâm nhận lấy.
Cuối cùng bà cụ Ninh vẫn nhận lấy món quà này, nhưng ánh mắt Bạch Hinh chút đổi.
Món đồ quý trọng này đưa thì phận của cô gái nhỏ này quả thực là đơn giản rồi?
Rốt cuộc cũng là xuất từ gia đình giàu .
Bà cụ Ninh có được một đôi mắt khá lợi hại, bà thể , Bạch Hinh hẳn là giống với ở , bởi vì cô chứa một khí chất từ dưới đáy xã hội lên.
Cho nên cô gái nhỏ này cũng là một người có bản lĩnh.
Bà hề có sự bài xích nào với đứa nhỏ này, ngược cảm thấy khá , nếu hôn sự này thể thành, đến lúc đó vợ chồng cháu trai cả liên hợp, cuộc sống khẳng ̣nh sẽ rực rỡ.
Ninh Viễn Hàng cùng mấy đứa con trai thu quà đều giống .
Đều là một chiếc đồng hồ nam tương đối quý, mà Ninh Viễn Hàng còn nhận được nhiều hơn một vại trà.
Nhìn đến vại này, liền biết con cả đã nói qua với cô gái nhỏ này là thể mua rượu.
Thật đối rượu cũng bất kì niềm đam mê nào, chỉ là do ở địa vị cao, khó tránh khỏi việc yêu cầu xã giao, cho nên bên ngoài thường xuyên uống rượu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-533.html.]
Mà vì vì suy nghĩ cho cơ thể của , vợ liền quy định, bên ngoài thế nào thì cô quản , nhưng ở nhà tuyệt đối cho phép chạm dù chỉ là một giọt rượu.
Mà quy ̣nh này được cả nhà áp dụng, cho nên Ninh gia cũng thấy có được ảnh của rượu.
Biết quan hệ giữa Ninh Hàn và bác cả của khá tốt, Bạch Hinh thật còn chuẩn bị cho Cố Hành một phần món quà nữa.
Chỉ là chút đáng tiếc chính là, hôm nay Cố Hành ở Ninh gia, cho nên món quà này chỉ có thể gửi trước ở Ninh gia, chờ về rảnh chuyển giao cho cô.
“Em ?”
Tại Tại xem như cả nhà, ngoại trừ cả, chính là người có quan hệ tốt với Bạch Hinh nhất.
Cho nên cô đợi Bạch Hinh chủ động tặng quà đã thò tay qua đòi quà rồi.
“Không thiếu phần của em.” Bạch Hinh cố sức lấy một cái thùng lớn đến trước mặt Tại Tại, giương mắt ý bảo: “Đây, mở xem.”
“Là cái gì thế nhỉ?”
Tại Tại nghi hoặc mà mở cái thùng đó , mà khi nhìn thấy được đồ vật ở bên trong, cô thể tin tưởng mà trợn to mắt: “Oa! Là là bộ dụng cũ vẽ tranh mới nhất của F quốc, còn là nguyên bộ! Bộ này chắc chắn ít tiền, cảm ơn chị Bạch nhiều!”
Tại Tại hưng phấn đến mức trực tiếp nhào lên ôm lấy Bạch Hinh nũng.
Bạch Hinh cũng ôm cô, cô với ánh mắt như chính là em gái ruột của bản , đều là sự ôn nhu cùng cưng chiều.
Một màn gì bất ngờ xảy mà dừng ở trong mắt tất cả mọi người ở Ninh gia.
Tuy mặt bọn họ biểu hiện cái gì, nhưng trong lòng càng thêm lòng với bạn gái này của Ninh hàn.
“Xong cơm rồi, nhanh ăn cơm thôi.”
Tô Hân Nghiên thấy cơm ở phòng bếp cũng đến giờ chín rồi, vội thúc giục mọi người đến bàn ăn.
Bữa cơm hôm nay dường như đã dùng hết tay nghề suốt đời của Tô Hân Nghiên và bà cụ Ninh, một bàn cơm hương sắc đầy đủ, làm người nhìn thể cưỡng lại được.
Nhìn thấy nhiều đồ ăn như , Tại Tại nhịn cảm thán: “Đây là đang ăn Tết .”
“Hôm nay chả nhẽ phải là Tết à?”
Ninh Hiên cảm thấy có thể em gái bị một bàn đồ ăn ngon này làm cho chóang váng rồi, vậy mà có thể nói kiểu câu ngu như vậy.
“Không phải là em tìm một cái từ để hình dung thôi , so đo như để gì.”
Đừng tưởng rằng Tại Tại nhìn , tên này đang thầm chửi cô ngốc .