Trước đó đã ăn qua một giáo huấn, cô dám phân tâm.
Chạy nhanh đuổi chậm, Tại Tại cuối cùng cũng thành nhiệm vụ được giao thêm vào ngày hôm nay trước 12 giờ đêm, cũng xong lời bình của giáo sư lâm về ́c phẩm này rồi mới .
Ở ngoài nhà của giáo sư Lâm, chiếc xe tới đón Tại Tại sớm chờ ở .
Tại Tại kéo cánh cửa xe , ghế điều khiển phụ, duỗi tay kéo đai an vào xong.
Động ́c này của cô nước chảy mây trôi, tự nhiên vô cùng, quên chú ý bóng người ghế điều khiển là ai.
Cho đến khi người đó lên tiếng, Tại Tại mới bị dọa cho nhảy dựng.
“Chậm thật đó, mỗi ngày em đều học tập đến muộn như vậy ? Quả nhiên, làm một họa sĩ thật dễ dàng gì.”
“A!” Tại Tại thét chói tai tiếng.
Ngay đó, khi xem kĩ mặt của đối phương xong, chút nghĩ ngợi mà cho một quyền: “Quý Tử Nhiên, muốn hù chết em à! Còn , lại xuất hiện xe của hai em?”
“Người có lòng tốt tới đón em vào giữa đêm thế này mà em lại có thái độ đó với người à? Thật là chó……”
“Hửm?” Tại Tại nheo mắt , nguy hiểm mà thẳng người .
Quý Tử Nhiên túng ngay, ngượng ngùng : “Không, có nói cái gì .”
“Hừ, còn kém nhiều lắm.” Hừ nhẹ một tiếng, Tại Tại quyết định đại nhân đại lượng, buông tha cho thứ .
“Nói , đến Thủ đô từ bao giờ? Tới gì? Muốn ở bên này mấy ngày?”
Hỏi rõ ràng, để cô còn có thời gian chiêu đãi người bạn từ thuở nhỏ này.
“Em ̣nh khẩu tra gì?”
Quý Tử Nhiên mắng một tiếng, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Giữa trưa hôm nay mới tới Thủ đô, sang bên này gặp một khách hàng lớn, chắc có lẽ sẽ ở lại khoảng một tuần, bởi vì tạm thời tìm thấy chỗ đặt chân, nên theo lời mời của cả em, mắt liền ngủ nhà em.”
“Anh cả em?” Tại Tại kinh ngạc : “Không phải ấy từ lâu rồi ?”
Người đã còn ở Thủ đô, lại có thể mời Quý Tử Nhiên tới trong nhà khách?
“Thời buổi thứ này nè, nó tên là điện thoại.” Quý Tử Nhiên yên lặng nhắc nhở, nói thêm một câu: “Còn , trước khi đến đây, Ninh Hàn còn ở Ma Đô.”
Cho nên bọn họ thể giao lưu trước ở Ma Đô.
“Được rồi.” Tại Tại miễn cưỡng tiếp nhận cái cách nói này, nhưng cô còn hai điểm nghi hoặc: “Sao hôm nay lại tới đón em? Mà lại biết đường thế?”
“Người nhà em ai cũng bận rộn, cho nên nhờ tới đón em đó.” Quý Tử Nhiên hì hì .
Thật chân tướng là muốn cho cô bạn nhỏ này một kinh hỉ lớn, cho nên xung phong nhận việc thôi, còn riêng năn nỉ ỉ ôi mượn xe của Ninh Hàng, thêm cả tuyến đường tới để đón Tại Tại.
Tại Tại được chân tướng: “……” Có kinh nhưng hỉ, cảm ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-537.html.]
Còn , bản đồ là chuyện như thế nào?
Nghi hoặc mới dâng lên, Tại Tại liền thấy Quý Tử Nhiên đưa tay vào trong túi áo, lấy một tờ giấy nhăm nhúm khác gì một món đồ ́c cả.
“Đây, bí mật có thể tới đón em được đều nằm trong này đó.”
Tại Tại tiếp nhận tờ giấy, cúi đầu cảm xúc đầu tiên chính là phun tào.
“Vẽ xấu như ma ấy.”
Nét bút này còn khó coi hơn cả học sinh tiểu học.
Quý Tử Nhiên: “…… Đây là do chính Ninh Hàng vẽ .”
“Thật trông vẫn khá đẹp, đường khá rõ ràng, đánh dấu thì chuẩn xác, chữ này còn tinh xảo đẹp đẽ hơn cả chữ của máy in.” Tại Tại một giây sửa miệng, còn dùng ánh mắt uy hiếp nhìn về phía Quý Tử Nhiên.
Trên mặt một dòng chữ chói lọi: Dám cáo trạng thì nhất định chết.
Quý Tử Nhiên mắt lơ đễnh trong giây lát, thản nhiên : “ , cũng thấy người vẽ cái bản đồ này đúng thật là vẽ tồi, em xem, nó cũng đã dẫn đường một cách chính xác tới tìm em đó !"
Vừa mới rồi cô bạn nhỏ của nói hai của cô vẽ xấu như ma ?
Tuyệt đối là !
Vừa lòng với thái độ của Quý Tử Nhiên, Tại Tại hào khí mà vỗ bờ vai của , học cái loại ngữ khí của đại Boss từ cả: “Lái xe cho thật tốt vào, ngày mai chị đây mang cưng thăm quan Thủ đô!”
“Vậy thật tốt, em xin cảm ơn chị trước nha.”
Quý Tử Nhiên lanh lẹ nói tiếp, hai tức khắc cùng ha ha, khí nhẹ nhàng mà sung sướng.
Chờ đến khi về đến nhà, thời điểm từ xe xuống, mặt Tại Tại vẫn còn mang theo ý .
Có thể thấy hai người bọn họ đường về chơi vui vẻ như thế nào.
Cô cũng đợi Quý Tử Nhiên, tự chạy nhà, tung tung tăng y như một con chuột nhỏ khi tìm được vại thóc, thẳng bếp với mục tiêu rõ ràng.
Dưới lầu , nhưng trong nhà chỉ để lại cho hai người một chiếc đèn.
Trên bếp là một nồi canh gà đun đến khi chuyển sang màu vàng nhạt, mở nắp nồi tỏa mùi thơm nồng nàn khiến cô say sưa hít hà.
“Thật là thơm, thơm nao nức lòng người!”
Biết đây là đồ ăn khuya bà nội phần cho cô, Tại Tại nhanh nhanh nhẹn bật bếp.
Trong khi đợi canh gà sôi, cô đến tủ lấy một gói mì ăn liền, ước lượng đủ cho ba , hành lá cắt nhỏ đổ nước luộc gà với mì sợi bên trong lên bề mặt.
Toàn bộ hành trình tiêu phí chỉ mất mười phút, Tại Tại đã nấu xong một bát mì gà thơm ngon.
“Có cần lên lầu gọi Ninh Hàng xuống ?”