“Nóng?” Bà cụ Ninh mê mang, nhịn cúi đầu cháu gái nhỏ còn đang mặc áo khoác bông: “ lúc mới tháng 3, nóng ở ?”
Vào đầu mùa xuân tháng ba, băng tuyết tan.
Mùa , trời lạnh hơn mùa đông tuyết.
Mới ngẩng đầu gì, bà cụ Ninh phát hiện cháu gái nhỏ đã chạy mất thấy ảnh nữa, đầu lên, quả nhiên liền thấy cô đang lộp cộp lộp cộp, hấp tấp xông lên.
Thôi , lẽ là do bà già , hiểu suy nghĩ của mấy người trẻ tuổi này.
Lắc đầu, bà cụ Ninh lại trở về phòng bếp, tiếp tục nấu cơm.
Mà Tại Tại chạy lên lầu làm như cô nói vội vã tắm rửa , ngược nhốt bản vào trong phòng, nhào lên giường, dùng chăn cuộn tròn bản lại, nhịn mà lăn qua lộn lại, còn liên tiếp phát những tiếng kêu to khó hiểu có chút....
“A a a a……”
Cô cũng vì bản lại hét lên như , dù cứ hét xong .
Tại Tại quên mất, Ninh gia là kiểu nhà cũ.
Nhà cũ thì tất nhiên hiệu quả cách âm tốt.
Mà phòng của ba cô lại ở cạnh phòng của cô, cô ở bên như quỷ sói gào hét lên, khẳng định sẽ làm ồn đến Ninh Hiên vội xách dép lên chạy kịp, giữa trưa 12 giờ mới được về nhà nghỉ ngơi.
Kết quả liền……
“Anh xem đây là mày ̣nh tuyên chiến với rồi!”
Ninh Hiên với một quả đầu như tổ quạ, trong lòng n.g.ự.c ôm cái gối đầu, hùng hổ vọt trong phòng của em gái, đập mạnh cục u giường.
Tại Tại ngay từ đầu đánh ngốc.
Chờ khi cô phản ứng lại, lập tức nổi giận đùng đùng xốc chăn lên, túm lấy gối của mình phản kích lại.
Hai em đánh đến mức quên trời quên đất, ngày đêm biết gì.
Sau đó đột nhiên một tiếng thủy tinh bị vỡ vụn vang lên, thế giới được an tĩnh……
Chờ khi Ninh Hàng tan làm về nhà, liền thấy một đôi em trai em gái đang bị phạt ngồi mặt vào bờ tường.
Ninh Hàng: “……”
Bước chân của ngừng, yên lặng dừng ở phía hai tên tiểu quỷ này, lạnh giọng hỏi: “hai em lại gây họa gì rồi?”
“Cũng gì……”
Ninh Hiên thấy thanh âm của hai, tức khắc giật một cái, vội ngồi thẳng lưng, nhếch mép để tránh phiền phức nhưng em gái vạch mặt trả thù.
“Anh ba đánh vỡ cửa kính ở phòng của em!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-544.html.]
Tại Tại cáo trạng một cách đúng lý hợp tình.
Vừa thấy em gái như , Ninh Hiên tức khắc phục mà phản bác lại: “Đâu có phải nhất ̣nh là do làm vỡ nát? Cũng khả năng là do em mà!”
“Anh tới phòng em gây họa, thì lại xảy chuyện này?”
Tại Tại một câu đem Ninh Hiên nghẹn lại một chút.
Anh sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng lẩm nhẩm: “Nếu do em hét lên như quỷ rống làm ồn ngủ, thì có thể đánh em được à?”
Hiển nhiên cũng , mặc kệ em gái có làm ồn như thế nào, người động thủ là , cũng đã đúng rồi.
“Tiểu Hàng, đây ăn cơm , đừng để ý tới hai người .”
Tô Hân Nghiên cao giọng chào con trai thứ hai qua nhà ăn tối, còn liếc nhìn hai đứa con trời đánh , làm lơ ánh mắt đáng thương cầu xin của hai người, chỉ lãnh ngạnh : “Hai người này đánh thì cũng phá hoại, nên ăn một chút giáo huấn!”
Bỏ , mẹ vẫn nguôi giận .
Biết xin tha cũng vô dụng, Tại Tại tiếp tục đầu đối mặt với bức tường trắng tinh, một tay chống cằm, ưu sầu mà thở dài.
Nhất cử động này của cô, đã làm Ninh Hiên hậu tri hậu giác chú ý tới chỗ bị thương ở tay của em gái.
“Em bị làm thế?”
“Chiên trứng gà rồi bị bỏng.”
Ninh Hiên cũng nghĩ nhiều, chỉ khô khan : "Lần cẩn thận."
Tại Tại: “Ừm.”
Cái đề tài đề cập tới thì thôi, nhắc tới rồi, Tại Tại lại nhớ tới cái ôm ấm áp làm người luyến tiếc , khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ bừng lên.
“Ai nha, mình suy nghĩ cái gì thế này?!”
Cô bực bội ́t hai cái vào mặt mình, còn dùng lực lắc lắc đầu, mong muốn vứt bỏ hết những suy nghĩ quái quỷ trong đầu .
Lại chú ý tới ánh mắt hoảng sợ của ba bên cạnh.
Mẹ ơi, nhanh lên xem này, em gái điên rồi!
Dưới đáy lòng Ninh Hiên phát hò hét.
Sau đó hai chờ đến khi ba ba tan tầm về nhà, dỗ dành mẹ mấy câu, để mẹ tiêu khí, lúc mới thể được giải phóng.
Hai với hai vẻ mặt ngoan ngoãn xin mẹ, nhận sai, đó dưới sự tiếp đón của bà nội, tiến trong phòng bếp ăn cơm chiều.
Sau khi ăn xong, Tại Tại lên phòng lấy một bộ chăn gối của cô xuống, tạm thời vào ở ̣m trong phòng bà nội mấy hôm.
Cửa sổ kinh ở phòng cô bị vỡ rồi, gió lạnh sẽ thổi vào.
Không muốn bị cảm lạnh tra tấn, trước khi cửa kính, cô chỉ có thể ở cùng với bà nội mấy ngày.