Buổi tối lúc ngủ, Tại Tại chút ngủ .
Nhịn lăn qua lộn mấy vòng.
Có thể là do tiếng động bên cạnh quá lớn bà cụ Ninh tỉnh giấc, bà cụ đưa tay nhẹ nhàng an ủi cháu gái nhỏ: “Ngoan nào bé con mau ngủ , ngủ thì sẽ phiền lòng nữa.”
Tại Tại ngừng lại, nhét cả cái đầu vào trong chăn, nhỏ giọng hỏi: “Rất rõ ràng ?”
Cô đang hỏi biểu hiện phiền lòng của bản lại rõ ̀ng như vậy ?
“Ừm, bà nội già , nhưng đôi mắt còn bị mờ .”
Bà cụ Ninh hiền hoà mà nhẹ nhàng , mở to mắt , ôn nhu cảm thán : “Bé con của bà nội đã trường thành rồi.”
Tại Tại hiểu vì đột nhiên bà nội lại nói câu này.
"Vốn dĩ cháu đã trưởng thành rồi mà.” Cô .
“Không giống .” Bà cụ Ninh nhẹ nhàng vỗ nhẹ từng cái vào lưng của Tại Tại, giống như dỗ dành vỗ về một đứa trẻ: “Cách thức lớn lên giống .”
“Bà nội, cháu hiểu……”
Tại Tại được vỗ về bắt đầu có chút buồn ngủ, mí mắt chống đỡ được nữa sập xuống, dần vào giấc ngủ.
Ngủ rồi cô thấy câu nói cuối cùng của bà nội.
“Bé con của bà nội cuối cùng cũng đã có người mình yêu rồi.”
*
Thời gian Quý Tử Nhiên tới thủ đô công tác có hạn.
Một tuần , thành nhiệm vụ mang theo một hợp đồng khổng lồ, vui vui vẻ vẻ dưới sự đưa tiễn của cô bạn nhỏ, bước lên xe lửa.
Trước khi lên xe, khi nhìn thấy một bác sĩ nào đó dưới danh nghĩa của cô bạn nhỏ tới, liền cảnh giác, lén lút lôi cô bạn nhỏ một góc cảnh cáo cô.
“Em hãy cho kỹ, dù cho là cái tên họ Cố có là bạn từ thuở nhỏ của em, nhưng em cũng được phép quên ? Hai mới là hội chị em tốt nhất!”
Tại Tại: “…… À.”
"Phản ứng kiểu gì đấy hả” Quý Tử Nhiên bất mãn, cảm thấy bản bỏ qua một cách nghiêm túc.
“Em làm gì có phản ứng nào, bị làm thế?”
Tại Tại vẻ mặt vô tội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-545.html.]
“Hừ, dù em cũng được có cái tên họ Cố rồi là quên , thấy ?!” Quý Tử Nhiên rầm rì, còn đang nhớ thương chuyện cô bạn nhỏ sẽ bị cướp mất.
Tại Tại đang mở đọc Tâm Thuật: “……”
Người này có thể ấu trĩ như vậy nhỉ?
Đáy lòng nghĩ như , nhưng mặt Tại Tại cũng dám biểu hiện ngoài, miễn cho cái gia hỏa ấu trĩ lại ầm ĩ, chỉ thể dỗ dành: “Đã , tuyệt đối sẽ quên , thời gian lên xe sắp tới rồi đó, chạy nhanh tiến trạm, đừng trì hoãn hành trình.”
Khuyên can mãi mới tống được người này , Tại Tại thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau phần mồ hôi tồn ̣i.
“Hô ~ việc này còn khó hơn cả việc dỗ dành trẻ con.”
“Người này đúng thật là trẻ trâu.” Cố Diệp Chu như , thì chính cũng phải quên cái hành động ghen tuông ấu trĩ hôm nọ.
Nhận thấy người đàn ông bên cạnh tới gần, Tại Tại theo bản năng mà dịch sang bên cạnh mấy bước, cố ý kéo dãn khoảng cách của hai người .
Cố Diệp Chu thấy thế, ánh mắt tối sầm , nhưng cũng gì cả.
“Chúng trở về .” Tại Tại bước nhanh hơn ngoài.
Cô cảm giác chút tự nhiên, vội vã muốn về nhà sớm hơn một chút, nhanh chóng thoát khỏi quẫn cảnh này.
“Ừm.” Cố Diệp Chu thấp giọng đáp ứng một tiếng, yên lặng theo phía Tại Tại, dường như đang bao phủ một nỗi cô đơn khó ̉.
Tại Tại tự giác liếc nhìn về phiá một cái : “……”
Các ngón tay của hai bàn tay cô vô thức quấn , chân bước bắt đầu chậm lại, cho đến khi ngang hàng với Cố Diệp Chu.
Cố Diệp Chu chú ý tới sự biến hóa cực kì nhỏ này.
Mặc dù vẫn biểu hiện gì khuôn mặt tuấn tú, nhưng thở quanh bắt đầu nhẹ nhàng sung sướng hẳn lên, biểu hiện này có thể thấy được bằng mắt thường.
Tại Tại đối với sự biến đối của người khác là mẫn cảm nhất.
Nhận thấy Cố Diệp Chu giống với lúc trước vui vẻ gì, cô che miệng lại cười trộm.
cô quên, rõ ràng người làm người vui vẻ chính là cô, người vui vẻ lên cũng chính là cô, vậy mà còn che miệng cười trộm.
Cũng mặc kệ cô , chỉ cần cô tỏ vẻ kháng cự nữa, muốn rời khỏi , thì dù có làm gì với , cũng có thể chịu đựng được.
Cố Diệp Chu nghĩ thầm.
Hai một đường gì mà trở xe Cố Diệp Chu, trong lúc chạy xe, Cố Diệp Chu chủ động hỏi: “Em muốn tiếp tục về nhà ?”
Tại Tại nghĩ , : “Không cần, đưa em đến nhà giáo sư Lâm , em chút việc tìm cô ấy.”
Lúc này, kết quả của cuộc thi quốc tế đại khái đã có rồi, cô đến tìm giáo sư Lâm hỏi thăm tình hình thế nào.