Lan Ỷ chớp chớp mắt, ép phần nước mắt ở hốc mắt lại, duỗi tay nâng Ninh Hiên từ mặt đất dậy, đồng ý nhận chiếc nhẫn vàng , để cho Ninh Hiên mang lên, vươn tay của bản lấy chiếc nhẫn còn lại mang lên cho chồng.
Quả thực hai chiếc nhẫn này kiểu dáng ngắn gọn, mặt thậm chí còn có một hoa văn nào, chỉ có chút bóng lóa của vàng mang lại.
Lan Ỷ cảm thấy, hai chiếc nhẫn này, thậm trí còn đẹp hơn các chiếc nhẫn kim cương mà Ninh Hiên mới hứa hẹn.
“Bạch bạch bạch……”
Tại Tại ở bên cạnh chứng kiến tất cả nghi thức trao nhẫn này, còn vỗ tay như một lời chúc phúc, đồng thời cũng đảm đương người chứng kiến cho hai người.
Sao khi trao nhẫn xong, thể cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽ của chiếc nhẫn vàng mang lại, thời khắc nhắc nhở chủ nhân về sự tồn tại của nó, Lan Ỷ rốt cuộc hậu tri hậu giác cảm thấy có chút khí kết hôn.
Xuất phát từ sự tự giác từ một cô dâu.
Sau khi khỏi nhà hàng, Lan Ỷ yên lặng vươn cánh tay , ngay đó, một đôi bàn tay tinh xảo xinh giống như tác phẩm nghệ thuật nắm lấy , mật mà dựa vào .
Tại Tại: “……”
Cô chỉ muốn đường êm đẹp mà thôi, vì lại đối xử với cô như vậy?
Nhăn mặt lại, Tại Tại đột nhiên hết sức hoài niệm tới Cố Diệp Chu đang ở Thủ đô, nếu ở đây, có lẽ bản sẽ cảm thấy cô đơn như vậy.
Rõ ràng là ba người cùng đường, chỉ có một mình cô cô đơn.
Nhóm người Tại Tại cùng bệnh viện thăm ông cụ Lan.
Thuận tiện cho ông cụ biết tin Lan Ỷ cùng Ninh Hiên lãnh chứng .
Ngoài dự kiến, lông cụ Lan lại vì thế mà nổi trận lôi ̀nh, cảm thấy cháu gái đang qua loa chuyện cả đời, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Cháu nhận ̣nh là ?”
Lan Ỷ cũng nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy.”
Nhận thấy bên cạnh đang khẩn trương, cô lại lặng lẽ nắm lấy bàn tay to của chồng, làm một phần an ủi tiếng động.
Được vợ trấn an, cảm xúc khẩn trương của Ninh Hiên dần dần bình tĩnh trở .
Hai cũng che giấu động ́c nhỏ của bản , tất nhiên là sẽ bị ông cụ Lan nhìn thấy tất, nhưng ông cũng nói gì, chỉ là tiếp tục hỏi: “Không hối hận?”
Lan Ỷ: “Không hối hận.”
“Vậy cứ theo như quyết ̣nh của cháu .”
Ông cụ Lan dần thả lỏng cơ mặt, nở một nụ cười với cô cháu gái, đầu khi đối diện với Ninh Hiên, trong nháy mắt trở nên hung dữ: “Tiểu tử, về nếu cậu mà dám khi dễ cháu gái của ông, ông mà biết được, ông cũng phải liều cái mạng già này, cũng nhất định sẽ tìm cậu tính sổ, ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-599.html.]
“Đã , ông nội cứ việc giám sát cháu, cháu mà làm tốt, cũng nhờ ông nội cứ việc phê bình giáo dục!”
Ninh Hiên hiện tại đang ở trạng thái vui mừng, đừng là chỉ mấy câu uy hiếp này của ông nội vợ, mặc dù có là nhiều câu, vẫn sẽ là thái độ ' Dạ, ngài nói gì cũng đúng, cháu ngài tất '.
Ông cụ lan tự mình thuê hộ ́, buổi tối cũng cần cháu gái chăm sóc.
Cho nên thấy thời gian muộn, ông cụ liền vội vàng giục ba trẻ tuổi trở về nghỉ ngơi.
“Chúng cháu , nếu ông nội có chuyện gì, thì nhờ hộ ́ gọi điện về nhà báo cho cháu biết, ông nhớ ?” Lan Ỷ khi dặn dò với ông nội.
“Nhớ rồi nhớ rồi, nhanh thôi.”
Vẻ mặt ông cụ Lan kiên nhẫn mà đuổi .
Thấy thế, Lan Ỷ cũng hề ở lâu, trực tiếp đưa mấy người Tại Tại về nhà .
Khi mới khỏi cửa lớn bệnh viện, Tại Tại cúi đầu hai tay trống trơn của bản và đôi tay đồng đạng cũng trống trơn của ba, cứ cảm thấy hình như cô đã quên thứ gì đó
Suy nghĩ mất nửa ngày, đột nhiên tay trái nắm lại thành nắm nhỏ đấm lên tay phải, bừng tỉnh đại ngộ : “A! Hành lý của chúng quên lấy rồi!”
“Rương hành lý? Rương hành lý nào?”
Ninh Hiên thấy thanh âm của em gái, đầu tiên là ngốc lăng một lát, ngay đó hai mắt hoảng sợ mà trợn to, thất thanh cả kinh kêu lên: “Má ơi! Rương hành lý của chúng ?”
“Hình như là bị chúng để quên ở xe ba bánh rồi.” Tại Tại .
Không khí tức khắc yên tĩnh vài giây.
……
Hai em liếc , đột nhiên đồng thời đầu, về phía cổng bệnh viện chạy như điên.
“Bác trai~ bác còn ở đó ?”
Sự thật chứng minh, bác trai xe ba bánh đáng yêu vẫn còn ở đó.
Chỉ là hai em bởi vì quên rương hành lý, dẫn tới bác trai xe ba bánh phải chờ hai người cả ngày, trì hoãn một ngày làm việc, nên đó bị mắng chửi cho một trận.
Bọn họ cũng dám phản bác, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, giống như học sinh tiểu học khi phạm lỗi, thành thật nhận huấn.
Thật vất vả, chờ khi bác trai mắng xong, khi dừng lại lấy , Ninh Hiên mới thật cẩn thận mà mở miệng chuyện: “Cái …… Bác trai, thật sự xin a, bác xem xem, chúng cháu đã trì hoãn một ngày công của bác, yêu cầu bồi thường bao nhiêu tiền?”
“Bồi cái gì mà bồi, bồi cái rắm!”