Không là do em uống tham, chủ yếu vẫn là do đây là lọ sữa chua dành cho trẻ em, bản nó đã có nhiều dung tích.
Sau khi ăn xong cơm trưa, căn cứ theo đồng hồ sinh học, Tiểu Tại Tại đương nhiên là buồn ngủ.
Bé ngáp một cái, dụi dụi mắt, đột nhiên lại khóc lên.
“Hu hu…… Mẹ……”
“Này …… Đang êm đẹp, ?”
Ninh Tử Thư bị tiếng khóc của trẻ em đột nhiên vang lên dọa đến choáng váng, cả phải cứ đứng sững sờ ở , cũng nên cái gì bây giờ.
Còn may Ninh Hiên vẫn , kinh nghiệm trông em gái đã có chút phong phú, thấy bộ dáng của Tiểu Tại Tại , liền nguyên nhân.
“Buồn ngủ rồi.”
Anh bế em gái lên, còn thuận tay lấy con gấu trúc thú bông bao giờ rời khỏi em gái lên, một bên ôm tiểu gia hỏa qua , một bên nhỏ giọng dịu dàng dỗ bé.
“Tại Tại ngoan ngoãn ngủ nha, ngủ ngoan ngoãn, ngủ nào……”
Dưới thanh âm nhỏ nhẹ như đang niệm chú của ba, Tiểu Tại Tại dần dần vào giấc ngủ.
Ý thức của cô chút giãy giụa, nhưng tránh khỏi chìm trong giấc mộng ngọt ngào, khi ngủ say, hai tay nhỏ bé vẫn ôm chặt con thú bông gấu trúc, như sợ người cướp mất.
Từ lúc tiểu gia hỏa đột nhiên khóc lên đến lúc bé vào giấc ngủ đến mười phút.
Lúc này ánh mắt của Ninh Tử Thư nhìn chú ba của mình với lúc trước đã khác , tràn ngập kính nể và sự khao khát.
Anh thậm trí còn bắt đầu tưởng tượng, nếu bản có năng lực dỗ trẻ giỏi như vậy thì liệu dì nhỏ có dính thêm ?
Quên , đây là chuyện khả năng.
Rốt cuộc trong nhà ngoại trừ có ba người trai ruột , còn một người cha ruột nữa, mà nếu được thì còn có mẹ nữa, làm gì đến lượt chứ.
Tuy rằng em gái đã ngủ, nhưng Ninh Hiên vẫn vội vàng thả bé xuống, lúc bé mới ngủ, vẫn được say giấc, một buông xuống thì sẽ tỉnh, khi tỉnh có khi còn khóc to hơn, vẫn nên ôm một chút nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-714.html.]
Qua hơn mười phút nữa, Ninh Hiên mới thật cẩn thận đặt em gái xuống giường bên cạnh giường bệnh của Ninh Hàng, đắp chăn lên bé và cả con gấu bông của bé.
Sau khi thu xếp cho em gái xong, Ninh Hiên đầu nói với cháu trai: “Tử Thư, cháu ngoài mua một ít trái cây về đây.”
“Ớ đó có mà?”
Ninh Tử Thư đưa tay chỉ vào trong một góc của phòng bệnh nơi đó để một đống giỏ trái cây mà người tới thăm bệnh.
Rất nhiều giỏ vẫn được mở .
với với một đống trái cây , Ninh Hiên giống như bị mù vậy, như thấy, tiếp tục thúc giục cháu trai: “Bảo cháu thì , cho, chỗ tiền này cháu cầm lấy, mua xong trái cây nếu chơi, thì tiện thể cháu lâu lâu một chút rồi hẵng về.”
Ước chừng hơn một ngàn tệ được nhét vào trong tay Ninh Tử Thư, đó lại bị chú nhỏ của mình đuổi khỏi phòng bệnh chút lưu tình.
“Muốn người ngoài thì cứ nói thẳng, người cũng phải là người biết điều, còn muốn lấy chút tiền này đuổi người , chả nhẽ người là cái loại người thấy tiền là sẽ sáng mắt lên ?”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng nếu như có động ́c một bên lầm bầm, một bên nhanh chóng cầm cục tiền nhét vào trong túi quần của bản , lẽ sẽ tăng sức thuyết phục lên một tí.
Cũng trách Ninh Tử Thư có tiền đồ như , đây phải do ̀o .
Đừng nhà nhà nhiều tiền như vậy, cha đều là công ty lớn, nhưng bọn họ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cho nên tiền thì tiền, cũng thể lãng phí.
Đương nhiên, trong việc giáo giục con cái, Ninh Hàn và Bạch Hinh sẽ bủn xỉn tiền tài, họ thường mời đến các lớp học sở thích khác , giáo viên tư nhân, v.v.
muốn nuôi con thành người có tính tiêu xài phung phí, cho nên bọn họ cũng cho nhiều tiền, trước khi vào đại học thì một tháng một ngàn, khi lên đại học thì cụ thể, một tháng từ 3000 đến 5000 tệ.
Cụ thể thì còn phải xem tâm tình lúc ba mẹ cho tiền.
Cũng may Ninh Tử Thư là một người con hiểu chuyện, sẽ có ý kiến gì với việc này.
Rốt cuộc chỉ có mỗi cha mẹ là cho tiền tiêu vặt, đó là nhờ còn có cả ông nội, chú hai chú ba nữa ?
Đối lập với cha , bọn họ cho tiền tiêu vặt nhiều hơn gấp mấy lần.
Hơn nữa Ninh Tử Thư cũng có học bổng, tiền thưởng khi tham gia các cuộc thi khác , mặc dù mặt gia đình trông xuất sắc, nhưng trong mắt ngoài, cũng là một thiếu niên xuất sắc và định.
Hơn nữa Ninh Hàn và Bạch Hinh cũng biết con trai chỉ có mỗi nguồn thu nhập từ tiền tiêu vặt hai người cho nên cũng cảm thấy gì cả.