Trần Thất gia gia vẫy tay đuổi như đuổi ruồi bọ mà thúc giục con Tô Hân Nghiên chạy nhanh ga tàu hỏa.
Hiểu lòng của ông lão, Tô Hân Nghiên nắm tay con gái, trịnh trọng cúi đầu chào ông: “Cảm ơn ngài.” “Cảm ơn thất gia gia.”
Dứt lời, Tô Hân Nghiên khiêng hành lý lên, ôm con gái chỗ bán vé xe lửa.
May mắn , hiện tại mới gần giữa trưa, chỗ bán vé tương đối ít, các cô cần xếp hàng.
“Chào đồng chí, mua hai tấm vé hôm nay đại Tây Bắc an thành.”
“Giấy chứng nhận phận cùng thư giới thiệu ngoài lấy .” Người soát vé cột tóc đuôi ngựa ngước mắt lên liếc Tiểu Tại Tại, sửa lời : “Chỉ cần của lớn là .”
Tô Hân Nghiên vội từ trong túi móc tương quan giấy chứng nhận lên.
Trước khi cô khỏi thôn, bác thư ký nhanh chóng thư giới thiệu xa cho Tô Hân Nghiên.
Xác nhận các phần giấy tờ của Tô Hân Nghiên sai sót cả, bán vé kiểm tra, nhíu mày : “Không ghế cứng, giường cứng cũng , giường mềm thì , nhưng mà giá cả đắt hơn gấp đôi, đường dài phiếu 40, trẻ con thì nửa giá, cô ?”
“Muốn!” Tô Hân Nghiên vội vàng lấy những tài liệu liên quan trong túi , đưa cho bán vé.
“Được , xe lúc 1 giờ 25 phút chiều chỉ còn một tiếng nữa thôi. hai nhanh nhà chờ xe .” Người bán vé nhanh tay nhanh chân mà đem hai tấm vé xe lấy , giao cho Tô Hân Nghiên.
“Cảm ơn đồng chí.”
Nhận vé, Tô Hân Nghiên đưa Tiểu Tại Tại cùng nhà đợi xe.
“Ục ục……” Mới xuống, cô liền thấy liên tiếp những âm thanh lộc cộc phát , đến từ chính bụng của hai con.
“Tại Tại đói bụng ?” Tô Hân Nghiên sờ cái bụng nhỏ của con gái, quả nhiên bẹp bẹp.
Cô ngước mắt xung quanh, tìm Cung Tiêu Xã.
Giống như ở trị trấn, ga tàu hỏa sẽ một Cung Tiêu Xã nhỏ, để các hành khách bổ sung đồ vật còn thiếu.
“Mẹ, trong túi đồ ăn.” Tiểu Tại Tại kéo kéo ống tay áo , ý bảo cô cúi đầu hành lý mà bà nội chuẩn cho hai con cô khi ngoài.
“Có đồ ăn?” Tô Hân Nghiên nghi ngờ lật chiếc túi , cô phát hiện bên trong một túi thức ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-75.html.]
Bên trong sáu cái màn thầu sáng ngày chưng qua, vốn định giữ để bữa trưa cho cả nhà, còn một vại tương thịt vụn cùng một vại tương nấm, phía còn đặt một bình giữ nhiệt hẳn là bên trong đựng nước ấm.
Nghĩ đến đây là bà Ninh thấy tin tức, liền ngay lập tức chạy về nhà chuẩn hành lí cho hai con.
Thời gian ngắn như , thể chuẩn như , lợi hại.
“Tới, con ăn .” Tô Hân Nghiên lấy một cái màn thầu hấp bẻ , rưới một ít nước sốt thịt, đưa cho con gái ăn.
Tiểu Tại Tại dùng hai tay nhấm nháp cái bánh bao hấp to hơn hai nắm tay, cúi đầu ăn xổm đất lật xem từng cái một, kiểm tra hành lý.
Hai chiếc túi lớn mang phong cách của ba lô, là Tô Hân Nghiên tự theo kiểu dáng của ba lô hiện đại .
Rắn chắc và dùng bền, chỗ để đồ to, thể chứa nhiều đồ vật.
Trong đó một túi hành lí là cô tự chuẩn cho bản , bên trong thứ gì cô rõ ràng, dù nên mang khẳng định đều mang.
Một túi khác là chồng chuẩn cho Tiểu Tại Tại.
Bên trong hai bộ quần áo để Tiểu Tại Tại tắm rửa cùng một ít vật dụng hàng ngày, còn một túi đồ ăn, nhất phía còn một phong thư khá giày.
Tô Hân Nghiên lấy sờ thử, cảm giác tới bên trong tiền, một chồng thật dày, khẳng định ít.
Tiền riêng của cô đều để cẩn thận ở sâu trong ba lô, tiền ở chỗ chỉ thể là tiền riêng của chồng.
Ở bên ngoài nhiều mắt tinh, sợ mơ ước, Tô Hân Nghiên cũng đem tiền lấy đếm, mà đem tiền giấu về, đó sắp xếp cho .
Thời gian chờ đợi gian nan như trong tưởng tượng.
Tiểu Tại Tại ăn một phần màn thầu và thịt vụn, cũng cơ bản là đến giờ lên xe .
Xe muộn và đến bến đúng giờ, nhiều chờ lên xe xách những bao lớn nhỏ chen chúc xe như điên.
Sợ chậm một bước, dường như liền lên xe.
Tô Hân Nghiên chen chúc với khác, cô chỉ một với một đứa trẻ, cô cũng tự hiểu thể chen chúc với những đàn ông cao lớn đó, nếu cứ cố tình thích chen chúc lẽ con gái sẽ thương.
Dứt khoát liền đợi chờ, đợi cho đến khi tất cả lên xe buýt, đó mới lên.
Vé của hai là giường mền nên một toa độc lập.