Trong phòng bệnh hai giường bệnh.
Tiểu Tại Tại buổi chiều mệt, đặt giường khác để ngủ trưa.
Tô Hân Nghiên nửa giường bệnh của Ninh Viễn Hàng, cô sợ đè lên nên chỉ dám dựa một bên, chạm một bên, cả đều treo lơ lửng trung.
“Ngủ một chút .”
Ninh Viễn Hàng sợ vợ sẽ ngã xuống, liền vươn tay hướng cô trong.
“Đừng, em chỉ dựa một chút, lát nữa em còn sẽ xuống lấy thuốc cho nữa.” Tô Hân Nghiên nhắm hai mắt .
Bệnh viện quân khu còn nhiều bệnh nhân thương binh nhưng đủ hộ sĩ, nếu nhà thì tự lấy.
Đáy lòng đang tính toán thời gian lấy thuốc, dự đoán cự thế nhắm mắt , đôi mắt vốn mệt nhọc một thời gian dài khi nhắm cứ thế tiến giấc ngủ, vốn chỉ nghỉ một lát, cuối cùng biến thành ngủ thật.
Phát hiện hô hấp của vợ dần dần trở nên vững vàng, Ninh Viễn Hàng an tĩnh mà vươn cánh tay, thật cẩn thận mà ôm lấy eo của vợ, che chở cô, phòng ngừa cô sẽ ngã xuống giường.
Tay mới ôm , cũng nhắm mắt .
Em gầy nhiều.
Thời gian cũng qua bao lâu, sắc trời bên ngoài dần dần biến tối.
Tiểu Tại Tại tỉnh .
Bé đẩy chăn , dậy vò đầu bứt tóc, thẫn thờ một phòng tối um một chút ánh sáng.
“Ba ba? Mẹ?”
Tiểu gia hỏa thử gọi, tiểu nãi âm lộ sự bất an.
Mặc dù tới gian phòng bệnh nhiều , sớm quen thuộc, nhưng đối với Tiểu Tại Tại mà , nơi cũng bằng trong nhà bé sự an tâm và tự tại.
Cho nên bé theo bản năng ỷ cha để cảm giác an .
“Tại Tại.”
Trong lúc Tiểu Tại Tại đáy lòng bất an tăng thêm, thanh âm Ninh Viễn Hàng kịp thời truyền tới: “Con dậy bật hộ ba ba cái đèn ?”
“Dạ.”
Tiểu Tại Tại lanh lẹ từ giường bệnh xuống, lạch cạch lạch cạch đến chốt đèn điện mở .
Công tắc đèn là một sợi dây dài treo thấp đến mức ngay cả một thấp nhỏ như Tại Tại cũng thể dễ dàng nắm lấy và kéo xuống.
Đèn sáng.
“A ……” Tô Hân Nghiên đột nhiên ánh đèn sáng lên chói đánh thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-86.html.]
Cô giơ tay ngăn đôi mắt, một tay chống từ giường bò dậy, cái não đang mơ mang đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, tức khắc ảo não mà đập trán: “Chết quên lấy thuốc !”
Tô Hân Nghiên vội vàng giày , ai ngờ mới xoay , Ninh Viễn Hàng kéo lấy tay .
“Không cần .” Giọng trầm thấp của nam nhân mỉm , hiếm thấy vợ bối rối như , thú vị: “Hộ sĩ hỗ trợ đưa tới.”
Tô Hân Nghiên theo hướng chỉ của chồng. Nhìn , đúng như dự đoán, thấy các loại thuốc xếp ngay ngắn bàn cạnh giường.
“May quá.” Cô thở dài nhẹ nhõm một , thuận tay cầm lấy đồng hồ đặt ở tủ đầu giường Ninh Viễn Hàng xem một cái.
7 giờ rưỡi tối.
Lập tức oán trách chồng: “Đừng thời gian lấy thuốc, hiện tại thời gian liền bữa tối đều bỏ lỡ, gọi em dậy?”
“Anh thấy em quá mệt mỏi, nhẫn tâm gọi em dậy.”
Một câu , trực tiếp oán giận ở đáy lòng Tô Hân Nghiên đều tiêu tán còn một mảnh.
Cô nhịn rộ lên, lên, bộ ngoài.
Ninh Viễn Hàng vội gọi cô : “Em ?”
“Đi nhà ăn bệnh viện mua cơm a, trời tối như , trở về nấu cơm cũng còn kịp.” Nguời lớn bọn họ đói bụng, nhưng con gái thì nha.
“Muốn ăn thịt.” Tiểu Tại Tại thấy từ ăn, lập tức tích cực gọi món.
“Chuẩn nhiều món thịt nha.” Ninh Viễn Hàng .
“Được , ăn thịt , cha con y như , đều là động vật ăn thịt.” Tô Hân Nghiên buồn xoa xoa cái đầu nhỏ của con gái, kêu cô bé ở với ba ba, đó một ngoài lấy cơm cho cả nhà.
Rất khi lấy xong đồ ăn cô trở .
Sau khi cả nhà ăn tối xong, Tô Hân Nghiên mang theo con gái ở cùng với chồng, cho đến khi hơn 9 giờ tối, tới thời gian Tiểu Tại Tại ngủ, lúc mới tạm biệt chồng, mang con gái về kí túc xá bên nghỉ ngơi.
Buổi tối Tô Hân Nghiên ở cùng chồng.
Không là cô , mà là Ninh Viễn Hàng kiên định cự tuyệt.
Chăm đêm quá vất vả, vốn dĩ ban ngày vợ tới chiếu cố cùng con gái cũng mệt đến quá sức, nếu thêm ban đêm, đừng cần chăm sóc con gái, bản còn khả năng chịu nổi mấy ngày, ngã xuống.
Tô Hân Nghiên hiển nhiên cũng suy xét đến việc , cho nên quá mức kiên trì.
Từ bệnh viện quân y đến khu gia đình mất 20 phút bộ.
Tiểu Tại Tại mệt, nửa đường liền ở trong lòng n.g.ự.c ngủ, còn quần áo đặt bé lên giường ngủ từ lúc nào.
Phòng ở của Ninh Viễn Hàng chỉ một giường đơn, ván giường còn cứng.
Đơn giản dáng Tô Hân Nghiên tinh tế, mang theo một bé gái nhỏ nhăn nên cảm thấy chật.