“Ừ,   cả. Anh sẽ tìm cho em những bác sĩ giỏi hơn, nhất định sẽ chữa khỏi.”
“Lỡ như…  chữa  thì ?”
Lâm An An đang đòi một lời cam kết.
Sở Minh Chu  lóe lên trong mắt một tia xúc động, nhưng câu trả lời   dứt khoát:
“Không chữa  cũng  ,  sẽ luôn ở bên chăm sóc em.”
Lâm An An bật .
Xung quanh đang  , nếu   ai thì cô thật sự   ôm cổ , hôn cho một cái thật kêu!
“Cảm ơn , Minh Chu,  thật .”
“Không cần  cảm ơn với .”
Sở Minh Chu  thật lòng.
Anh thực sự  chê cô, dù bệnh   khỏi thì cùng lắm   nhiều hơn một chút, nuôi cô cả đời cũng …
Tưởng Đồng  một bên  Lâm An An và Sở Minh Chu  thiết như thế, bàn tay vô thức siết chặt, móng tay gần như bấm  lòng bàn tay.
  mặt   cố giữ nụ  mềm mỏng, dịu dàng.
Cô  c.ắ.n nhẹ môi, bước lên phía , giọng mang chút ấm ức :
“Anh Minh Chu, tình cảm của  và chị An An thật khiến   ngưỡng mộ…
Không như em, từ nhỏ đến lớn, mỗi  bệnh tật đều chỉ  thể tự chịu đựng một .
Chị An An đúng là may mắn hơn em nhiều, ở nhà  chú thím chăm lo,  ngoài    quan tâm.”
Nghe ,  xem cô   gì kìa!
Mẹ Lâm  bên cạnh  xong thì khẽ nhíu mày.
Không  vì , trong lòng bà đột nhiên thấy  gì đó  . Cô bé Tưởng Đồng ,  đặt chân đến vùng Tây Bắc,   như biến thành  khác?
“Đồng Đồng,  cháu   ? Không  nhà thím vẫn luôn chăm lo cho cháu ?
Từ nhỏ tới lớn, cháu  chuyện gì thím đều lo cùng, đừng  là ốm đau, ngay cả ăn mặc dùng gì nhà thím cũng  từng để cháu thiếu thốn điều gì.
Chăm cháu cũng  khác gì chăm Tử Hoài. Nếu cháu  chuyện khó khăn, nhà thím  khi nào từ chối cháu ?
Cháu  thế  mặt Minh Chu, chẳng  đang đ.â.m thẳng  tim thím ?” Mẹ Lâm buồn lòng .
Tưởng Đồng hoảng hốt, vội vàng chữa :
“Thím, thím hiểu lầm  ạ! Cháu   ý đó . Cháu chỉ   là Anh Minh Chu  quan tâm chị An An, cháu mừng cho chị  thôi. Miệng cháu vụng về, mong thím đừng để bụng.”
Nhà họ Lâm và nhà họ Tưởng vốn sống gần , cách  hai căn, từ xưa đến nay quan hệ   thiết.
Bố của Tưởng Đồng và bố của Lâm An An là bạn nối khố,  là bạn   như  em ruột thịt.
Đáng tiếc, bố Tưởng Đồng mất sớm.
Sau đó,  cô  tái hôn với một thầy lang trong thôn,  sinh thêm con, lập gia đình mới. Bà  cũng  còn để tâm mấy đến đứa con gái riêng .
Nói cô   ai chăm lo là thật.
Từ nhỏ, Tưởng Đồng  sống nhờ nhà họ Lâm,  cô  lớn lên bằng cơm nhà họ Lâm nuôi cũng  sai.
Chỉ cần cô   ốm đau một chút, dù  là nửa đêm, bố  Lâm cũng đều đưa cô   bệnh viện  nề hà,  từng bạc đãi cô  một  nào.
Nuôi thêm một đứa con là thêm một cái miệng ăn,  mà họ vẫn chăm sóc cô  tử tế đến tận bây giờ,  dễ dàng gì.
Nhà họ Lâm thực sự là  bỏ tiền,  bỏ công, còn dốc cả tấm lòng.
Với bao nhiêu ân nghĩa như thế,  mà   cô  vẫn  thể khiến nhà họ Lâm tan cửa nát nhà. Chỉ riêng điều đó thôi  cho thấy tâm địa quá độc ác, đúng là kẻ vô ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-26.html.]
Lâm An An  rõ Tưởng Đồng đang toan tính điều gì, nhưng cô  vạch trần, ngược  còn cố tình  mật khoác lấy cánh tay Sở Minh Chu, nghiêng đầu tựa  vai ,  tươi :
“Đồng Đồng, cảm ơn em  quan tâm.    khi  chuyện, nhớ suy nghĩ kỹ một chút kẻo  khác hiểu lầm   .
À  , em thấy trong   khỏe ? Vậy  khám sớm  nhé.”
Tưởng Đồng  chặn họng, nhất thời   nên lời.
 lúc , cửa phòng khám của giáo sư Lương mở .
Từ trong bước  ba : một mụ béo và một cặp vợ chồng.
“Là cô?!”
Mẹ Lâm và mụ béo  gần như đồng thanh thốt lên.
Lâm An An cũng nhận   , chính là  phụ nữ từng xảy  mâu thuẫn  xe lửa mấy hôm .
“Anh Văn Bác? Sao   ở đây?”  Tưởng Đồng   thấy  thanh niên  cạnh mụ béo, cũng  nhịn  kêu lên.
Xa đến mấy ngàn dặm,  mà vẫn  thể tình cờ gặp  quen cũ nửa vời.
“Tiểu Đồng ? Sao cô  ở bệnh viện thế? Không khỏe ở  ? Mấy   là…”
Người  tên là Từ Văn Bác, lãnh đạo của công ty xe buýt Tây Bắc, tuổi còn trẻ mà  quản lý ba khu vực lớn, cũng xem như là nhân vật  tiếng ở vùng .
Hôm qua, Tưởng Đồng đến công ty báo danh, đúng lúc bộ phận nhân sự vắng mặt, chính  là  trực tiếp tiếp đón cô . Nhờ , hai  cũng xem như   quen.
Còn  đến mức nào, chỉ cần  cách họ xưng hô với  là rõ, cực kỳ  thiết.
Mụ béo nhíu mày, giọng điệu vẫn gay gắt:
“Con trai, con quen mấy   ?”
Từ Văn Bác liếc    một lượt, ánh mắt dừng  vài giây  khuôn mặt Lâm An An và chiếc áo khoác quân đội   Sở Minh Chu.
Riêng  Lâm,  chẳng buồn  đến.
“Mẹ, đây là đồng nghiệp mới ở công ty xe buýt, Tưởng Đồng.
Còn mấy   chắc là  nhà của Tiểu Đồng. Con  quen.”
Chưa kịp để Tưởng Đồng giới thiệu, mụ béo  hừ lạnh một tiếng:
“Thì  là  nhà của nhân viên mới ?    mà, chẳng trách   phép tắc gì.”
Sắc mặt Sở Minh Chu dần lạnh , rõ ràng  định đôi co,  giơ tay che chắn cho Lâm An An, ngăn cách hai ,  :
“Mình  , đừng để giáo sư Lương  đợi.”
“Vâng.” Lâm An An đáp .
Mẹ Lâm cũng  quên trừng mắt lườm cả ba   một cái,  nhanh chóng bước theo con gái và Sở Minh Chu.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Lúc ,  gì quan trọng bằng bệnh tình của con gái,  Lâm chẳng còn tâm trí  mà đôi co với ai.
“Anh Minh Chu…”
Tưởng Đồng bước lên hai bước, cũng  theo , nhưng  Lâm  đóng cửa phòng khám , “rầm” một tiếng vang lên ngay  mặt cô .