Mẹ Lâm đang mải mê  chuyện thì một quân tẩu  bên cạnh bỗng lên tiếng:
 
“Thím tới đúng lúc thật đấy, Sở doanh trưởng cuối cùng cũng  ăn bữa cơm nóng . Anh  ngày thường bận như thế, chỉ thiếu  bên cạnh chăm sóc thôi. Dù  thì cũng là   gia đình  mà… Còn Lan Muội thì vẫn còn nhỏ lắm.”
 
Nghe  vẻ như đang chia sẻ quan tâm, nhưng thực chất  là lời bóng gió trách móc Lâm An An.
 
Dù  thì chuyện chăm sóc đàn ông, vốn dĩ là việc của vợ,  đến lượt  vợ  mặt?
 
Mẹ Lâm liếc cô  một cái, thấy cô   ngẩng cằm lên,  mặt lộ chút kiêu căng. Áo quần ăn mặc cũng chỉn chu tươm tất, xem  lời   là  phần tự tin thật.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
 
Bà cụp mắt xuống, trong lòng  khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ niềm nở, điềm đạm:
 
“Phải đấy, cô  đúng. Con gái  sức khỏe vốn  .  giờ đang điều trị , Minh Chu   tin  lập tức dẫn nó  gặp giáo sư chuyên khoa ngay.
 chỉ là tới giúp đỡ đôi chút, cũng chẳng ở   mấy hôm. Chờ con bé hồi phục , nhất định sẽ chăm lo chu . Đến lúc đó,  sẽ bảo nó học hỏi thêm từ cô đấy, chị dâu giỏi giang tháo vát như cô  nhiều , thím đây thích nhất là những đứa con dâu như !”
 
Một câu  nhẹ nhàng nhưng   vặn chặn  miệng đối phương, khiến quân tẩu   đáp cũng  xong, im lặng cũng khó xử…
 
Mẹ Lâm cũng chẳng buồn dây dưa tiếp, liền mỉm  chào tạm biệt:
 
“ cũng mua gần xong đồ , dắt Lan Muội về  đây. Có dịp ghé nhà  chơi nhé!”
 
Sở Minh Lan cúi gằm đầu, ôm chặt túi kẹo lạc mà  Lâm  mua, rảo bước  theo .
 
Khi hai  về đến nhà, thì thấy Lâm An An đang cùng Sở Minh Chu  sưởi ấm, trò chuyện  tự nhiên.
 
Sau chuyện xảy  ở bệnh viện hôm , quan hệ giữa hai   vẻ  thiết hơn , ít nhất là  thể thoải mái trò chuyện cùng .
 
Ánh mắt Sở Minh Chu  cô cũng  còn lạnh nhạt như , mà dường như   thêm chút ấm áp và kiên nhẫn.
 
Lúc , hai  đang  chuyện về chuyện Lâm Tử Hoài — em trai Lâm An An, đang chuẩn  đến quân khu Tây Bắc nhập ngũ.
 
Lâm An An bèn thuận theo câu chuyện, khéo léo ngỏ ý và thử thăm dò thái độ của Sở Minh Chu, từng chút một.
 
Thế nhưng tiến triển  chậm,  đàn ông  đúng là kiểu “ hoài  thấm”, chẳng dễ lay chuyển tí nào.
 
Cô  gì thì  cũng chẳng buồn phản ứng, thậm chí mí mắt còn  thèm nhúc nhích, lạnh lùng đến mức… khiến   nghẹn lời.
 
“Chuyện  đúng là   gấp gáp thật. Là em bảo thằng bé đến Tây Bắc nhập ngũ.  lúc cuối năm, ở Tô Thành còn thừa ba suất, mà thời điểm   ít  đăng ký, nên nó mới chen chân  .”
 
Sở Minh Chu nhíu mày, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, vẫn là thái độ như cũ, lạnh nhạt như núi băng.
 
“Nó đến đây là  , dù  cũng   rể như  trông nom, sẽ giúp nó  thêm động lực và ý thức tiến bộ hơn.”
 
Lâm An An  dứt lời, đặc biệt khi  đến hai chữ “ rể”, Sở Minh Chu cuối cùng cũng  phản ứng. Anh ngẩng đầu lên  cô, nét mặt nghiêm túc, dứt khoát từ chối:
 
“Anh  giúp  gì cho  . Cũng sẽ   bất kỳ sự ưu ái nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-8-1.html.]
 
Lâm An An vội vàng xua tay, giải thích:
 
“Không ,  cần . Em  quân khu Tây Bắc là quân khu lớn nhất cả nước, cũng là nơi huấn luyện nghiêm khắc và gian khổ nhất. Nếu nó  đến  đây, tức là  chuẩn  tinh thần kỹ càng .”
 
Mẹ Lâm  bên cạnh  rõ mồn một  bộ cuộc đối thoại cuối cùng của hai , khóe miệng giật nhẹ…
 
Con trai  thế nào bà hiểu quá rõ, chuẩn  cái rắm!
 
Lúc nhận  thông báo trúng tuyển… nó còn    gào đòi về nhà!
 
Mẹ Lâm khi  còn lo thằng bé bỏ trốn thành đào ngũ,  chỉ  xử phạt mà còn  nguy cơ  tù!
 
Bà lập tức chen lời, tỏ vẻ nghiêm túc:
 
“An An  đúng đấy! Tử Hoài  đến đây , chứng tỏ nó  giác ngộ. Có khổ thế nào cũng  chịu.
Có Minh Chu  gương và thúc ép, nó nhất định sẽ tiến bộ!”
 
Lời  là  Lâm , nên Sở Minh Chu cũng  tiện phản bác, chỉ  dậy gật đầu đồng tình.
 
“Minh Chu ,  nghỉ chút , hôm nay cũng vất vả cả buổi chiều , chắc đói   ?
Để  uống ngụm nước,   bếp nấu cơm cho các con nhé!”
 
Thái độ của  Lâm với Sở Minh Chu cũng chẳng khác gì với con gái,  thiết, nhiệt tình,   mà  hề giả tạo chút nào, đó là sự quý mến thật lòng.
 
Người xưa  câu: “Mẹ vợ  con rể, càng  càng ưng ý.”
 
Mẹ Lâm dành cho Sở Minh Chu chính là kiểu cảm giác .
Tuy bản tính Sở Minh Chu vốn lạnh nhạt,  giỏi ăn ,  thêm vẻ ngoài nghiêm nghị khiến   quen thường thấy sợ, nhưng  Lâm vẫn cảm nhận  ở  cái ấm áp ẩn  vẻ lạnh lùng .
 
Bà  chắc chắn:
 
“Đây nhất định là một đứa trẻ .”
 
“Vâng, cảm ơn bác.”
 
Một câu cảm ơn đột ngột phát  từ Sở Minh Chu, khiến  Lâm đang cầm ly nước cũng khựng .
 
“Aiyo~  cần cảm ơn ,  gì mà vất vả! Chỉ cần con thích ăn,  vui là  !
Sau  thích món gì cứ  với ,  sẽ nấu hết cho con ăn!”
 
Cả một tràng  từ tận đáy lòng, khiến ánh mắt của Sở Minh Chu cũng dần dịu  vài phần, khẽ gật đầu đáp:
 
“Vâng.”
 
Chưa kịp để  Lâm  thêm, ngoài sân bỗng vang lên tiếng gõ cửa.