Khương Hải nhíu mày: “Gan các cháu cũng lớn quá, dám bờ sông chứ!”
Khương Chi: “Bác cả, bọn cháu cũng thấy Đại Lực ở đó mới dám mà.”
Khương Hải chằm chằm cô một lúc: “Không đấy!”
Khương Chi : “Cháu bác cả thương bọn cháu nhất mà, lát nữa ——”
Khương Hải cô gì: “Bác sẽ chủ động với ba cháu, nhưng nếu bọn họ tự phát hiện thì đừng trách bác.”
Khương Chi thời gian, hơn 6 giờ chiều, nếu gì bất ngờ thì mấy Khương Sơn cũng sắp về , cô vội vàng chạy về phòng: “Cháu bộ quần áo !”
Quần áo cô rách mấy lỗ, qua quả thực chút dọa .
Chờ Khương Chi quần áo xong , mấy Khương Sơn cũng về tới.
Bọn họ hôm nay về về ba chuyến.
Khu thu thập 8 khác biệt lắm, bụi cây thấp đặc biệt nhiều. Mấy đàn ông cưa gỗ, chặt gỗ, vận chuyển về, tốn ít thời gian nhưng thu hoạch cũng khá.
12-13 khúc gỗ lớn nhỏ đồng đều, tất cả đều Khương Hà tuyển chọn kỹ lưỡng.
Khúc to nhất đường kính 1 mét rưỡi, nhỏ nhất cũng bảy tám mươi centimet.
Khương Thụ lon ton chạy xem.
“Bác hai, các bác cũng giỏi quá, một ngày mà chặt nhiều gỗ thế .”
Khương Hà : “Chặt cây cũng kỹ thuật cả đấy, nắm kỹ thuật thì chậm .”
Ban ngày Khương Hải dựng tạm cái lán ở trong sân.
Mấy liền xếp gỗ trong lán.
Khương Văn lau mồ hôi, mặt đỏ gay vì nóng, lấy một cái túi nhỏ, mở là mấy đóa nấm biến dị: “Đây là bọn hái thuận đường hôm nay, khu 8 dạo ít , gốc cây mọc nhiều nấm lắm, mai chúng thể hái một ít.”
Câu cuối cùng là với hai em Khương Chi.
Khương Ti thấy cây nấm bào ngư to bằng mặt , vui vẻ xổm xuống, lật qua lật xem: “Chú hai, cái ăn ạ?”
“Đương nhiên là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-139.html.]
Khương Ti vỗ tay: “Tuyệt quá, hôm nay ăn món ăn bao giờ!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Lời những lớn ở đây cảm thấy chua xót.
Nấm ăn vốn là món bình thường , mà đứa trẻ từng thấy.
Khương Văn xoa đầu cô bé: “Được , tối nay bảo cụ nấu nấm cho cháu ăn nhé.”
Khương Chi xổm xuống xem xét, hai đóa nấm bào ngư khi biến dị thì chắc chắn hơn nhiều, cũng mùi vị đổi : “Bên còn loại nấm nào khác ?”
Khương Văn : “Chắc là cũng , khu 8 dựa núi, cây cối nhiều nhất, cái ăn thì tương đối ít, nên xưa nay qua đó thu thập cũng nhiều.”
Khương Thụ bắt đầu tưởng tượng mùi vị nấm bào ngư xào, lập tức : “Vậy mai chúng khu 8 !”
Khương Sơn cất xe đẩy tay gọn gàng : “Không thể thiếu cảnh giác , tuy bên đó ít , nhưng cũng chính vì mà lính canh căn cứ phái cũng nhiều, lỡ gặp chuyện gì thật, đám biến dị giả đó chắc đến kịp.”
Khương Thụ : “Yên tâm ba, bọn con đến đó sẽ tùy cơ ứng biến, cố gắng ở gần mấy chốt canh gác của biến dị giả, đảm bảo bậy!”
Hắn dám thế cũng là vì Khương Chi quần áo, vết thương, nếu thì còn ăn đòn.
Khương Hải liếc Khương Thụ một cái: “Ngày mai bác cùng các cháu.”
Khương Thụ giật : “... Bác cả, sức khỏe bác hồi phục hẳn , là đừng , hơn nữa nhà cũng cần trông mà...”
Khương Hải xua tay: “Hai ngày nay khỏe hơn nhiều , cũng nên vận động một chút, ngày mai bác hai cháu ở nhà đồ gỗ, trong nhà thiếu .”
Ngô Tú ở bên cạnh thôi, tuy cuối cùng gì nhưng ánh mắt lo lắng thì giấu .
Bà cụ Khương con dâu sợ xảy chuyện như .
đám con cháu đều , lý nào mấy đàn ông trụ cột ru rú ở nhà.
Huống hồ Khương Hải đến nước , chuyện coi như định.
Khương Chi cũng chuyện hôm nay Khương Hải lo lắng, liền đùa: “Bác cả, ngày mai bác mà kéo chân , bọn cháu cho bác cùng đấy.”
Khương Hải mắng: “Cái con bé , còn dám chê bác cả cơ đấy!”