Ngoài sự nghi hoặc, mặt còn thoáng nét phiền chán.
"..." Tô Hòa kịp giải thích thì Chử Hi đỏ hoe mắt tới bên giường bệnh, dừng cách vài bước, im lặng chồng.
Lận Tông Kỳ sang vợ, chột , cứng đờ , nên dậy xuống tiếp.
Anh lí nhí: "Em... em đến đây?"
Nhớ lời dặn dò khi , càng thêm mất tự tin: "Anh , chỉ gãy xương tí thôi, nhanh khỏi lắm. Em đừng lo, mai về nhà ..."
Chử Hi kịp gì, Tô Hòa bên cạnh nhanh nhảu chen : "Đoàn trưởng Lận, bác sĩ bảo nửa tháng nữa mới cử động cơ mà."
Nói xong cô ngẩng lên Chử Hi một cái cụp mắt xuống, cúi dém chăn cho Lận Tông Kỳ, giọng bình thản: "Chắc là chị dâu nhỉ? Chị đừng trách Đoàn trưởng Lận, vì cứu nên mới thương, chị trách thì cứ trách ."
"..."
Chử Hi ngạc nhiên phụ nữ đối diện. Kịch bản quen quen.
À nhớ , đây chính là chiêu cô từng dùng để ly gián bạn trai cũ và bà nội , bách chiến bách thắng.
Hồi bà mắng cô là hồ ly tinh hổ, hóa bản bà cũng chẳng gì. Chẳng lẽ năm xưa Tô Hòa dùng chiêu để "câu" Lận Tông Kỳ?
Cái gì mà góa phụ lẳng lơ, chụp bao nhiêu mũ cho vợ "Chử Tam Ni", khéo chính bà mới là "tiểu tam" thượng vị chứ?
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Thú thật, Chử Hi thấy lợm giọng. Cô thừa nhận , đôi khi cũng dùng thủ đoạn, nhưng cô giới hạn, cái trò kẻ thứ ba phá hoại gia đình khác thì cô .
Cô với Lận Tông Kỳ là danh chính ngôn thuận, trộm cướp. Dù là ông nội bạn trai cũ, nhưng giờ cô là "Chử Tam Ni", quá khứ cứ cho qua .
giờ cô chắc Lận Tông Kỳ đóng vai trò gì trong chuyện .
Tất nhiên, sống chung bấy lâu, cô sẽ vì vài lời của ngoài mà nghi ngờ nhân phẩm của chồng. Chỉ mong phụ lòng tin của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-160.html.]
Lận Tông Kỳ Tô Hòa với ánh mắt kỳ quái. Anh hiểu mấy trò tâm cơ , chỉ thấy lời cô chối tai.
Anh sang Chử Hi, dè dặt lấy lòng: "Em đừng lo, thật sự mà. Vốn định khỏe tí là về ngay, ngờ em lên đây."
"Em mệt ? Đặt con lên giường ." Anh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh chân .
Chử Hi cúi con gái đang ngủ say, khẽ "Ừ" một tiếng, tuyệt nhiên thèm liếc Tô Hòa lấy một cái.
Cô đặt con ở cuối giường, đắp chăn cho bé. Lận Tông Kỳ dài, dù dậy nhưng chân vẫn chạm gần cuối giường, thấy con xuống, khó khăn dịch chân sang một bên.
Tô Hòa bước tới, lo lắng : "Anh đừng cử động..." đưa tay định đỡ chân .
Tay chạm Chử Hi gạt phắt . Cô lạnh lùng liếc cô , giọng bình thản nhưng đầy uy lực: "Phóng viên Tô ? Cô việc thì , chồng chăm sóc là ."
Tô Hòa cứng đờ , tay vẫn lơ lửng giữa trung. Một lúc cô mới ngẩng lên Chử Hi, vẻ mặt khó xử.
Chử Hi , xuống bên cạnh Lận Tông Kỳ, chỉnh gối tựa lưng cho . Xong xuôi, cô chọc nhẹ n.g.ự.c , mắt đỏ hoe, giọng nũng nịu trách móc: "Đây là cách tự chăm sóc bản đấy hả? Lời em bỏ ngoài tai hết đúng ? Nghe tin thương viện em lo thế nào ? Có chỉ mong em tái giá..."
Lời lẽ thì trách móc, nhưng giọng điệu ngọt ngào, nũng nịu khiến mềm nhũn cả tim.
Lận Tông Kỳ sợ nhất là vợ . Vừa còn chột , giờ thì lạnh toát cả sống lưng. Anh vội nắm lấy tay Chử Hi, cuống quýt: "Tái giá cái gì? Nói linh tinh. Anh c.h.ế.t , mai xuất viện ngay. Chúng hẹn sống bên cả đời, em lấy khác."
Chử Hi nín mỉm , lườm yêu một cái: "Thế trong lòng còn em ?"
Lận Tông Kỳ siết c.h.ặ.t t.a.y cô, mặt đỏ nhưng sợ vợ buồn nên hiếm khi mặt dày : "Có em, chỉ em thôi."
Ánh mắt cô say đắm như khảm cô trong tim, chẳng còn thấy ai khác xung quanh.
Chử Hi cúi đầu vẻ thẹn thùng, ngẩng lên lườm nhẹ: "Xem còn dám thương nữa ?"