Miệng thì thế nhưng tay cô nhẹ nhàng vuốt ve vết thương đang đóng vảy mặt , xót xa hỏi: "Có đau ? Đáng lẽ gọi em lên sớm hơn chứ, ngốc thế? Em giận cũng ăn thịt ."
Lận Tông Kỳ hưởng thụ sự quan tâm của vợ, khóe miệng cong lên, dù đau cũng nũng: "Hơi đau tí." Mắt dán chặt mặt vợ.
Và thế là đổi một tràng dỗ dành ngọt ngào của Chử Hi.
Hai cứ thế âu yếm, coi xung quanh như khí, chẳng cho ai cơ hội chen .
Tô Hòa trân trân bên cạnh, hai bóng quấn quýt lấy , mặt mày tái mét, cảm thấy lồng n.g.ự.c như nghẹt thở.
Cô ngờ đàn ông nho nhã, khiêm tốn trong mắt thể những lời ướt át như thế mặt phụ nữ khác.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Điền Tráng ở cửa , thấy cảnh cũng ngại , bèn hắng giọng gọi nhỏ: "Phóng viên Tô."
Tô Hòa giật nhận thất thố, chật vật dời tầm mắt chỗ khác.
Chử Hi tiếng động , như thể giờ mới phát hiện lạ trong phòng. Cô vội vàng rụt tay , bộ chỉnh tóc tai như tật giật , lườm yêu Lận Tông Kỳ, mắng nhỏ: "Không hổ."
Giọng tuy nhỏ nhưng trong phòng bệnh yên tĩnh rõ. Ít nhất là Tô Hòa cách đó xa thấy rõ mồn một. Cô vốn , nhưng câu xong thì cụp mắt xuống, chẳng chẳng rằng bỏ ngoài.
Bóng dáng trông vẻ như đang chạy trốn.
Người , Điền Tráng cũng ngại ở lâu. Vợ chồng Đoàn trưởng Lận tình cảm quá, dám nhiều, chuồn lẹ và đóng cửa .
Cửa đóng, Chử Hi lập tức to gan hơn. Cô cởi áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo thun cotton ngắn tay bó sát, tôn lên những đường cong đầy đặn, quyến rũ.
Hai cánh tay trắng nõn vòng qua cổ chồng, cô ghen tuông hỏi: "Anh vì đàn bà mà thương hả? Anh còn coi em gì ?"
Ánh mắt Lận Tông Kỳ di chuyển từ khuôn mặt Chử Hi xuống bộ n.g.ự.c căng đầy của cô, dừng ở cánh tay trắng ngần mặt. Ở cách gần thế , còn ngửi thấy mùi hương cơ thể thoang thoảng dễ chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-161.html.]
Mặt nóng bừng lên: "Không sợ lạnh ? Mau mặc áo ."
Chử Hi lời , chẳng những mặc áo khoác mà còn sán gần hơn, giọng nũng nịu đầy ủy khuất: "Lần cho phép như thế nữa."
Lần Lận Tông Kỳ ừ hữ cho qua mà trầm giọng đáp : "Anh là quân nhân." Cứu là thiên chức của .
Chử Hi bực ngẩng lên lườm , đúng là ông gà bà vịt. Cô định hỏi quen bà cô thế nào, nhưng nghĩ , khi Lận Tông Kỳ cũng chẳng thiết gì với bà . Lúc mà cứ hỏi han tò mò, khéo thành giúp bà gây ấn tượng. Cô ngốc thế.
Cô kiểu con gái mới lớn, kích bác vài câu là sang giận dỗi yêu, đẩy xa để kẻ khác cơ hội chen chân .
Đối phó với loại , cô thừa kinh nghiệm. Ngày bà già vì chia rẽ cô và bạn trai cũ (cháu bà ) giới thiệu cho một tiểu thư nhà giàu. Cô tiểu thư cũng chẳng , thỉnh thoảng nhắn tin đong đưa.
Chử Hi chẳng thèm để mắt, coi như khí. Thi thoảng cô mới giả vờ ghen tuông mặt bạn trai để cô để ý, còn thì cứ "thả thính" cho lo sốt vó.
Huống hồ hiện tại tình cảm giữa cô và Lận Tông Kỳ , càng chẳng cần bận tâm đến ngoài, trừ khi Lận Tông Kỳ quản lòng .
Lận Tông Kỳ loại đó ? Chử Hi cảm thấy khả năng đó thấp.
Nghĩ đến đây, Chử Hi bỗng buồn . Nếu ngày xưa bà già đồng ý cho cô và cháu trai bà đến với , thì liệu xảy chuyện ngày hôm nay ? Đây gọi là "gậy ông đập lưng ông" nhỉ? Nếu bà sự thật, chắc ruột gan tím tái vì hối hận mất.
Chử Hi vùi mặt cổ Lận Tông Kỳ khúc khích, cảm thấy cuối cùng cũng xả cục tức bao năm nay.
Lận Tông Kỳ chẳng hiểu vợ gì, nhưng thấy cô vui vẻ, cũng vui lây, khóe môi cong lên, ánh mắt cô đong đầy yêu thương.
Phòng bệnh ba giường nhưng hiện tại chỉ Lận Tông Kỳ , hai xuất viện sáng nay. Chử Hi hí hửng tưởng tối nay ngủ với chồng, ai ngờ chiều đến bệnh nhân mới nhập viện. Đều là nạn nhân động đất, trong đó một ca nặng phẫu thuật xong, băng bó kín mít, vẫn tỉnh.