Nói xong, cô rưng rưng về phía Tô Hòa: "Phóng viên Tô, cô cũng thể chỉ về một , cũng về nữa. Là cùng nỗ lực mới cái xưởng thế , công lao ai cũng phần."
Tô Hòa còn kịp gì, mấy phụ nữ bên cạnh Chử Hi đầy cảm động. Phải rằng, những lời của Chử Hi khiến họ cảm thấy ấm lòng. Những lời họ cũng là thật lòng thật , họ mù, những ngày tháng hiện giờ đều là do Chử Hi mang . Ai thể ngờ theo quân mà còn thể kiếm tiền?
Đợt động đất , đồ đạc trong nhà hư hỏng ít, tốn một khoản chi phí, nếu tiền lương hai tháng nay thì e là thắt lưng buộc bụng mà sống.
Nghe năm nay cũng ít vợ quân nhân xin đến đây, chắc là chuyện xưởng len ở đơn vị. Vợ lính nào mà chẳng cả nhà đoàn tụ bên ? Những việc Chử Hi quả thực là chuyện .
Cho nên hiện tại Chử Hi thế, khó tránh khỏi chút xúc động, bởi vì họ cảm thấy, trong khi cảm kích xưởng trưởng Chử, thì trong lòng xưởng trưởng Chử cũng coi trọng họ, thấy sự nỗ lực của họ.
Hôm nay Tô Hòa ở lâu, chắc là lọt tai nữa, miễn cưỡng vài câu về. Chử Hi vui vẻ với theo: "Phóng viên Tô, rảnh rỗi thường xuyên ghé chơi nhé."
Người , Chử Hi liền với : "Cảm kích phối hợp. Hy vọng phóng viên Tô bài về xưởng chúng một chút. Như thế cũng coi như quảng bá thương hiệu cho chúng , để ngày càng nhiều đến sản phẩm , bán càng nhiều thì chúng kiếm càng nhiều. Biết đấy, đến lúc đó lương chúng thể ngang bằng công nhân tỉnh, một tháng 30 đồng."
Mấy chị em mà nhiệt huyết sôi trào. Một tháng 30 đồng, đó là chuyện họ mơ cũng dám nghĩ tới.
"Xưởng trưởng Chử, chúng thật sự thể kiếm 30 đồng ?"
"Yên tâm , sẽ ngày đó. Mọi bình thường thấy phóng viên Tô nhớ nhiều nhé."
"Được xưởng trưởng, chúng sẽ bôi mật mồm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-175.html.]
Trải qua chuyện , cả khu gia binh đều họ sắp lên báo. Nghe xưởng trưởng Chử và phó xưởng trưởng Lương , phóng viên Tô sẽ cho họ một chuyên đề riêng đưa tin về việc . Mấy hôm nay phóng viên Tô thường xuyên đến tận nhà phỏng vấn, chắc chắn đến lúc đó sẽ dành một trang lớn để giới thiệu, sẽ nhiều đến xưởng của họ.
Chuyện vợ Đoàn trưởng Trịnh cũng , bà tức giận chạy đến mặt Tô Hòa mắng: "Cháu đưa tin về bọn họ cái gì? Chuyện đó gì mà ? Có thời gian về trận động đất, về dượng cháu cứu ?"
Nhìn Tô Hòa, bà càng cảm thấy đứa cháu gái não, tự dưng dát vàng lên mặt khác. Cũng cả dạy con kiểu gì.
Tô Hòa sự ghét bỏ trong mắt cô ruột, trong lòng uất ức. Trước ở mặt cô thì khúm núm cúi đầu, giờ thì coi là cái rốn của vũ trụ, chẳng qua chỉ là vợ của một đoàn trưởng thôi mà. Ở Đế đô, một cái chức đoàn trưởng căn bản chẳng lấy đọ với ai.
cô vẫn nhịn, giải thích: "Cháu chỉ định giới thiệu qua loa thôi, là bọn họ tự hiểu sai ý đấy chứ."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Vợ Đoàn trưởng Trịnh xong, theo bản năng cảm thấy , nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh nhóm Chử Hi mừng hụt, đến lúc đó bẽ mặt thì thấy hả hê.
Thực trong lòng bà sớm hận c.h.ế.t mấy cái chuyện nhóm Chử Hi bày , bà chẳng hưởng tí thơm lây nào, đặc biệt là Lận Tông Kỳ cùng một đoàn với chồng bà , cứ thế dìm chồng bà xuống.
Hai cô cháu nhà toan tính cái gì Chử Hi rõ, dù thì cô hiện tại cũng đang tự chuẩn cho một đường lui, cầm giấy bút nghiêm túc thư.
Viết từ lúc cô mới đơn vị, những gì tai mắt thấy trong một năm sinh hoạt ở đây, tình quân dân như cá với nước. Cô còn về việc chủ trương mở xưởng lớn, cấp coi trọng và giúp đỡ, đồng tâm hiệp lực xây dựng đơn vị hơn, đơn vị như một đại gia đình, tràn ngập ấm áp và cảm động.