Thập niên 70: Nhật Ký Được Nuông Chiều - Chương 206

Cập nhật lúc: 2025-12-22 09:37:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chử Hi cô, : "Thực em vẫn giữ liên lạc với xưởng may tỉnh. Chuyện khác em quản, nhưng với chị thì khác. Em thể nhờ vả chút tình cảm xin việc cho chị. Xưởng họ đang cần nhân viên thu mua, hình như mỗi tháng công tác hai , việc cần khéo léo, mặt dày một chút. Nếu chị thì để em giúp một tiếng."

 

Điều Chử Hi với Lương Tố Nhã là cô kế hoạch cho xưởng đan len từ lâu. Ý tưởng của cô, tại để khác hưởng lợi? Những kẻ vô ơn xứng đáng, thì dành cơ hội cho điều. Trên tỉnh đầy công nhân xưởng việc. Dù Sư trưởng Lưu năng lực càng lớn trách nhiệm càng cao, cô cũng việc ý nghĩa, nhưng ai cũng xứng đáng để cô giúp đỡ.

 

Lương Tố Nhã xong đồng ý ngay. Cô luyến tiếc cái xưởng phần vì tâm huyết, phần vì thu nhập, và quan trọng hơn là để cuộc sống bớt nhàm chán. Giờ việc mới, đúng sở trường giao tiếp của , cô dại gì mà từ chối.

 

"Em yên tâm, chị tuy thông minh bằng em nhưng khoản giao tiếp thì chị lo . Trước ở nhà máy cũ chị cũng rèn luyện nhiều ."

 

"Em tin chị mà."

 

Chiều hôm đó, Chử Hi gọi điện cho xưởng trưởng xưởng may tỉnh. Cô chuyện của Lương Tố Nhã , với tư cách là cố vấn, cô chút tiếng . Sau đó cô mới đề cập đến chuyện xưởng đan len. Xưởng may đủ chỗ để chứa cả trăm công nhân đan lát, chi bằng thành lập một phân xưởng gia công riêng, áp dụng mô hình quản lý cũ của cô. Cô can thiệp sâu, quyền chủ động thuộc về xưởng may, cô chỉ một yêu cầu: trích 2% lợi nhuận hàng năm của phân xưởng để hỗ trợ y tế và giáo d.ụ.c nông thôn.

 

Chử Hi khôn khéo lồng ghép hai việc , như trả ơn xưởng may giúp Lương Tố Nhã, thể hiện năng lực của .

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Quả nhiên, xưởng trưởng đồng ý ngay tắp lự. Đừng 2%, 5% ông cũng chịu. Ông thấy rõ lợi nhuận từ áo len lông cừu, giờ trực tiếp quản lý thì còn lãi gấp bội. Hơn nữa, hỗ trợ cộng đồng là việc , tiếng thơm cho nhà máy, tội gì .

 

Vài ngày , xưởng đan len ở đơn vị giải thể để cắt lỗ.

 

Lương Tố Nhã kể với Chử Hi: "Nhiều còn nhờ chị hỏi xem huyện xưởng nào tuyển . Chị cũng chịu các bà , lúc việc ngon thì giữ, giờ thất nghiệp thì nháo nhào lên. Người huyện còn thất nghiệp đầy đấy, đến lượt các bà chắc?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-206.html.]

Tuy nhưng cô các chị em hối hận lắm . Xưa nhạo Chử Hi, giờ mới thấm thía bài học về lòng . Mất việc, mất thu nhập, gia đình về cảnh thiếu thốn. Mấy bà vợ lãnh đạo cũng học theo mô hình của Chử Hi bày vẽ việc thêm, nhưng thu nhập bèo bọt chẳng đáng là bao so với hồi ở xưởng lớn.

 

"Giờ ai cũng oán trách cháu gái Trương Diễm hại , trách bốn mụ tham lam tố cáo. Nghèo quen thì dễ, chứ sướng quen giờ khổ khó chịu lắm. Chẳng trách ai, ai cũng phần trách nhiệm cả."

 

Chử Hi chỉ . Dù tận mắt chứng kiến nhưng cô đoán kết cục .

 

Cô lười quan tâm, giờ chỉ lo dưỡng t.h.a.i và học hành, kiếm chút tiền mua đồ ăn vặt. Lần m.a.n.g t.h.a.i cô nghén ngẩm khổ sở, nôn thèm ăn, thèm đồ ngọt.

 

Lận Tông Kỳ và con gái thì sướng rơn vì ăn ké đồ ngọt thỏa thích. Con bé con lém lỉnh, ngày nào cũng vin cớ "em bé đói" để đòi kẹo.

 

Ban đầu Chử Hi còn lo con gái ghen tị, nhưng hóa cô lo bò trắng răng. Con bé vô tư giống hệt bố, ngày nào cũng hỏi bao giờ em bé đời để nó nhường chăn cho em. Trong mắt nó, cái chăn nhỏ là báu vật quý giá nhất.

 

Thấy con gái tị nạnh mà còn mong chờ em bé, Chử Hi mừng lắm. Cô con giống ngày xưa, suốt ngày tranh giành tình cảm với chị em trong nhà.

 

Tuy nhiên, Chử Hi vẫn con gái chịu thiệt thòi. Cuối tuần, vợ chồng cô đưa con dã ngoại nướng thịt. Nhà Lương Tố Nhã tin cũng đòi theo cho vui.

 

Hai gia đình đạp xe chở lỉnh kỉnh đồ đạc vùng núi ngoại ô. Phong cảnh ở đây , núi non trùng điệp, suối chảy róc rách.

 

 

 

 

Loading...