Chử Hi mà thế nào cho : "Nước rót đấy."
Lận Tông Kỳ nhếch môi với cô, gì, thổi thổi cốc nhưng uống nữa.
Chử Hi lôi từ trong túi mấy miếng cơm cháy và tương ớt: "Con ngủ , ăn ."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Bây giờ Lận Tông Kỳ ăn chút gì cũng dám ăn mặt hai đứa nhỏ. Nha Nha còn đỡ, tuy tham ăn nhưng sức ăn lớn. Cô em thì , sức ăn của con bé đó Chử Hi mà sợ, bây giờ ăn cơm ăn hai bát.
Hơn nữa kén ăn, chỉ cần là đồ ăn thì cái gì cũng .
Lận Tông Kỳ vợ : "Sao, xót chồng ?"
Anh nhận lấy, ăn giòn tan ngon lành, còn bẻ cho Chử Hi một miếng.
Chử Hi lườm : "Biến."
Buổi sáng trong toa khác, chiều đến thì lên. Hai nữ sinh viên và một phụ nữ trung niên bế con.
Người phụ nữ trung niên là vợ quân nhân, là chủ động chào hỏi . Dù cũng là nhà quân nhân, liếc mắt một cái là nhận Lận Tông Kỳ giống thường.
do khẩu âm vùng miền nên Chử Hi chuyện nhiều với . Ngược là hai cô sinh viên , Chử Hi thấy họ gì ăn, hảo tâm cho hai cái bánh bao. Hỏi mới hóa là sinh viên Đại học Đế đô, năm nay mới thi đỗ. Hai là thanh niên trí thức, xuống nông thôn cắm đội một năm, nền tảng kiến thức vẫn còn, năm nay khôi phục thi đại học may mắn thi đậu, mới nhận giấy báo, giờ đang về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-228.html.]
Một khoa Tiếng Anh, một khoa Toán. Chử Hi nhịn : "Hai chuyên ngành lắm, trọng dụng, cố gắng học cho giỏi, học giỏi thì ở cũng quý."
Hai nữ sinh viên còn kịp gì, cô con gái út như cái máy hát dốc hết ruột gan ngoài: "Mẹ cháu cũng là sinh viên đấy, cháu giỏi lắm, nào thi cháu cũng một trăm điểm, nhà trường còn giữ cháu giảng viên..."
Nó cũng chẳng hiểu giảng viên nghĩa là gì, tóm thường xuyên lớn mấy chuyện đó, giờ nó học vẹt , tuôn như đổ đậu, kể lể những chiến tích Chử Hi từng . Vẻ đắc ý mặt giấu cũng giấu , mấy lời nó quen mồm , bình thường nó vẫn dùng để thu phục đàn em như thế.
Mặt Chử Hi nghệch . Tuy con gái sùng bái là cảm giác tồi, nhưng toạc thế , tự dưng thấy hổ lạ lùng. Cô bình thường tuy cũng "chém gió", nhưng đều c.h.é.m khéo léo, uyển chuyển.
Hai nữ sinh viên tò mò hỏi trường của Chử Hi, là Đại học Đế đô thì lập tức kích động, hỏi han tình hình trường lớp. Chử Hi thỏa mãn sự tò mò của họ, cố ý chuyện về khoa Tiếng Anh và khoa Toán với họ. Bốn năm đại học, cô lăn lộn quen mặt lắm .
"Khoa Tiếng Anh thì chị rõ lắm, nhưng Giáo sư Lưu nghiêm khắc, tuy nhiên . Các em chỉ cần thái độ học tập nghiêm túc, dù thành tích ban đầu theo kịp cũng . Tiếng Anh là thứ cần nhiều xem nhiều, em thể mặt dày một chút, tìm bà Giang ở ký túc xá nữ, bà là cao thủ ẩn đấy, thể một tràng giọng Anh chuẩn, cái hơn em tự học vẹt nhiều."
"Khoa Toán thì lợi hại , các giáo sư già thời trẻ đều là tài t.ử cả đấy. Mấy năm nay lục tục nhiều giáo sư già sửa án sai về, nhà trường coi trọng chuyên ngành , cho nên tương đối mà áp lực bài vở của khoa lớn..."
Chử Hi với họ nhiều, còn chia sẻ cả kinh nghiệm học tập của bản , trường mỗi ngày tắt đèn lúc mấy giờ, trong thư viện chỗ nào , chỗ nào yên tĩnh thích hợp sách buổi sáng, dì nào ở nhà ăn múc cơm nhiều... Hai nữ sinh viên , ghi nhớ kỹ những điều .
Lúc chia tay, Chử Hi còn để phương thức liên lạc, ngờ nhờ hành động mà đó còn giúp một việc.
Ngồi xe lửa liên tục ba ngày, chỗ cách quê xa, giữa đường còn chuyển tàu hai . Mỗi xuống xe Chử Hi đều nắm c.h.ặ.t t.a.y con, sợ chen chúc lạc, Lận Tông Kỳ thì xách túi. Gần ga tàu hỏa thường tiệm cơm quốc doanh, cả nhà bốn cũng chỉ lúc mới húp ngụm canh nóng.