Mẹ Lận tức giận trừng một cái: “Con ăn , về ngủ nướng đây. Con sớm một chút, đừng để lỡ giờ.”
“Vâng.”
Lận Tông Kỳ gật đầu. Anh quen với cách chung sống như . Có lẽ vì đến nhà họ Lận khi bắt đầu ký ức, nên giữa và Lận luôn một tầng ngăn cách, thể thiết hẳn lên . Tương tự, với gia đình bác cả cũng chẳng tình cảm gì.
Trước từng ghen tị với tình thương mà Lận dành cho Xuân Miêu và , nhưng quân đội, những điều đó đối với dường như cũng còn quá quan trọng.
Lận Tông Kỳ bưng bát trở về phòng. Chử Hi tỉnh, đang dậy giường, tay còn đang mặc quần áo, ngáp ngắn ngáp dài.
Nhìn thấy nhà, vẻ mặt cô chút oán trách, giận tối qua tiết chế.
Lận Tông Kỳ chút chột lảng sang chỗ khác, nhưng bước chân nhanh hơn về phía cô.
Đến gần, lên giường mà kéo chiếc ghế bên cạnh đến sát mép giường, thẳng lưng, hai chân tách .
Sau đó, ăn sủi cảo với cô: “Lần e là đến cuối năm mới về . Em ở nhà giữ gìn sức khỏe. Anh thể sẽ bắt em công điểm. Anh chào hỏi với đội trưởng , sẽ sắp xếp cho em việc nhẹ nhàng. Nếu vẫn nổi thì cứ ở nhà phụ giúp việc vặt, mỗi tháng gửi thêm chút tiền về cũng thôi.”
Chử Hi xong bĩu môi: “Nhất định hôm nay ? Mới ở nhà mấy ngày.”
Lận Tông Kỳ bỗng im lặng, động tác ăn sủi cảo cũng chậm . Thật lính bao nhiêu năm nay, về nhà chỉ đếm đầu ngón tay. Anh nhớ nhà như các chiến hữu khác, thậm chí mỗi rời đều cảm thấy nhẹ nhõm như trút gánh nặng. Cái nơi lớn lên từ nhỏ dường như ngày càng xa cách với .
thể phủ nhận, câu của cô khiến trong lòng nảy sinh một nỗi nỡ. Không nỡ vì nơi , mà là vì con cô.
“Anh về đến nơi sẽ nộp báo cáo kết hôn ngay.” Đây là điều duy nhất thể hứa.
Chử Hi buồn bực trừng mắt một cái. Còn tưởng sẽ vài câu dỗ dành cô, ai ngờ trả lời kiểu ông gà bà vịt như thế.
Cái gì gọi là về sẽ nộp báo cáo kết hôn? Chuyện chẳng là đương nhiên ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-33.html.]
Chẳng lẽ còn định quỵt nợ?
Lận Tông Kỳ cũng ngốc, cảm nhận cảm xúc của Chử Hi đột nhiên đổi, đoán câu của chọc giận cô ở đó. Nghĩ mãi , khẽ ho khan một tiếng, lảng sang chuyện khác để che giấu: “Em cũng thể thư cho . Tết nếu về … em cũng thể đến thăm . Thôi, tính , sẽ cố gắng về.”
Nói đến cuối câu vẻ do dự, chắc là nghĩ đến đường xá xa xôi, yên tâm để cô một .
“Sang năm lúc là . Nếu tình huống đặc biệt, lẽ sẽ chuyển đến quân khu Tây Nam. Nơi đó cách chỗ chúng xa, khí hậu cũng khác biệt lắm.”
Anh ngẩng đầu cô, mặt biểu cảm gì đặc biệt, chỉ là khi mắt cô, ánh mắt thêm chút độ ấm so với đầu gặp mặt.
“Có rảnh sẽ thư cho em.”
Chử Hi bắt gặp ánh mắt nóng rực của , bỗng nhiên chút hoảng hốt, tự nhiên dời mắt .
Câu , cô từng với nhà họ Lận.
Lần cô quấn lấy nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
Lận Tông Kỳ cũng thêm gì nữa, đang nghĩ gì, chỉ cúi đầu ăn nốt bát sủi cảo.
Lúc Lận Tông Kỳ , nhà họ Lận ai dậy tiễn. Bên ngoài tối đen như mực, đêm qua trời mưa nên bầu trời cũng đen kịt, trăng .
Chử Hi chỉ tiễn đến cửa. Có lẽ vì sắp chia xa, tình cảm ba phần diễn trò mấy ngày nay cũng biến thành bảy phần thật lòng. Cô ôm lấy đàn ông nửa ngày nỡ buông tay, còn kiễng chân hôn lên môi một cái: “Anh đường cẩn thận nhé. Tối qua mưa bao lâu, đường chắc dễ trơn trượt lắm. Muộn một chút cũng , kịp tàu thì cùng lắm về.”
Lận Tông Kỳ xong thì , giơ tay vỗ vỗ lưng cô, động tác thừa thãi nào khác.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.