Anh căn bản ý đó, nhưng Chử Hi nghĩ cho như , thể , trong lòng ngoài cảm động còn sự thỏa mãn vì quan tâm.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đầu óc nóng lên, khai thật tất cả: “Không , cần tiết kiệm . Anh còn giữ chút tiền riêng và phiếu, đủ cho em và con dùng.”
Anh cũng ngốc. Mẹ Lận đối với là con trai nhưng thực giống họ hàng thích hơn. Ở bên ngoài càng lâu, tình cảm của với nơi càng nhạt dần. Tiền dưỡng già cho bố sẽ đưa, các em cần giúp cũng sẽ giúp, nhưng sẽ dốc hết sạch túi, cũng lập gia đình.
Giống như hiện tại, chi phí kết hôn và nuôi con chỉ thể tự lo, bố sẽ giúp .
Từ nhỏ và Xuân Mai bọn họ giống .
Chử Hi thấy quỹ đen, mắt sáng rực lên. Cô ngay mà, đàn ông tuyệt đối dạng ngốc nghếch.
Nếu ngu ngốc thể leo lên vị trí đó ở kiếp ?
Quả nhiên là thế!
Số tiền cô nhất định vớt về túi !
Đầu óc xoay chuyển thật nhanh, cô quyết định cứ để tiền chỗ , dù với cái tính keo kiệt của thì chắc cũng chẳng dám tiêu.
lúc cô lộ vẻ mặt cảm động, ôn nhu nhỏ nhẹ : “Em ngay sẽ bỏ mặc con em, con bố như thật .”
Nói xong còn ngẩng đầu đầy ngưỡng mộ, chỉ thiếu nước mấy chữ “ lấy nhầm chồng” lên mặt.
Lận Tông Kỳ Chử Hi, vẻ mặt chút ngượng ngùng nhưng trong lòng hưởng thụ.
Cũng cô mấy lời sến súa đó.
cũng nhờ khúc nhạc đệm , sự gượng gạo giữa hai giảm vài phần.
Lận Tông Kỳ mang chậu và chổi ngoài, lát mang cái chậu rửa sạch , tay áo xắn cao, đôi tay đỏ ửng vì lạnh, chắc là rửa bằng nước lạnh.
Đặt chậu xuống, xoa xoa tay, với Chử Hi: “Anh ngoài một chuyến, em mua gì ?”
Chử Hi đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-56.html.]
Lận Tông Kỳ giải thích: “Anh chuẩn đồ cưới, kẹo, bánh, hoa quả, còn chậu đỏ, ống nhổ…”
“Em xem còn thiếu gì ?”
Chử Hi lắc đầu, cô cũng thời cưới xin cần gì, nhưng vẫn bảo : “Anh xem mua , chậu với ống nhổ thì thôi, trong nhà cả . Xem khăn gối ? Thêm một đôi đỏ rực cho vui cửa vui nhà.”
Điều cô là, thứ sang năm tùy quân cũng thể mang theo, chứ mua chậu thau các thứ e rằng chỉ để cho bọn Xuân Mai dùng.
Chử Hi giờ kẻ tiêu tiền như nước nữa. Mẹ Lận tiền, nhưng đó tiền của cô và Lận Tông Kỳ. Cô thậm chí cảm thấy gia sản của Lận chia cho họ cũng quan trọng, chỉ sợ đến lúc đó mấy đứa em như Xuân Mai bắt họ lo.
Thảo nào ai dám gả cho Lận Tông Kỳ, nếu cô xuyên thành Chử Tam Ni thì cũng chẳng dám gả, cái gánh nặng gia đình quá đáng sợ.
“Được.”
Lận Tông Kỳ gật đầu, vẫn , chờ cô dặn dò thêm.
Chử Hi nghiêng đầu nghĩ ngợi nửa ngày : “Đừng tiêu tiền lung tung, tiền thì mua nhiều hoa quả chút, con trai thích ăn.”
Nói còn nghiêm túc sờ bụng.
Lận Tông Kỳ xong thì , bộ dạng của cô chọc .
Chử Hi còn tưởng vui vì câu “con trai”, lén lườm một cái.
Sau khi Lận Tông Kỳ , Chử Hi một yên tĩnh đan áo len. Đã lâu đan, ban đầu tay còn cứng, nhưng đan hai vòng là tìm cảm giác. Cô dùng hoa văn phức tạp, chỉ đan mũi thường thêm hình thoi quả trám, vì mặc quân phục nên thể đan bó một chút.
Với tốc độ và thời gian , một tuần là cô đan xong.
Lận Tông Kỳ về lúc trời chập choạng tối. Mẹ Lận về sớm hơn một chút, tay xách ít đồ Tết, hấp tấp nhà.
Vào sân với vẻ mặt đầy tâm sự. Hôm nay nắng, Chử Hi mang chăn phơi, cô bên cạnh đan áo len, tóc xõa dài. Trưa nay ăn xong cô gội đầu, hôm nay cả nhà đều gội đầu tắm rửa để mai đỡ .
Mẹ Lận thấy đồ tay cô, mắt sắc phát hiện thứ thấy bao giờ, trong lòng nghẹn . Biết là con trai quý hóa mang về, lời định nuốt xuống.