Lận Tông Kỳ cũng giấu giếm, thẳng: “Thầy giáo cũ của .”
Chắc cũng phát hiện Chử Hi chê tên đặt, ngượng ngùng , giơ tay sờ mũi: “Thế để nghĩ .”
Sau đó chẳng bao lâu liền thấy lẩm bẩm trong miệng: “Tên Phương cũng , Phương… Lận Phương… Con trai tên Bân… Lận Bân…”
Cuối cùng Chử Hi nổi nữa, trực tiếp vươn tay véo má .
Cảm thấy gu thẩm mỹ của ông bố thật đáng sợ.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Lận Tông Kỳ đang mải nghĩ tên, nhất thời đề phòng cô véo trúng. Chử Hi một chút cũng khách sáo, còn xách tai .
Ở nông thôn tư tưởng trọng nam khinh nữ khá nặng nề, tai đàn ông đặc biệt là chỗ thể chạm , vợ chạm là sợ vợ.
“...”
Lận Tông Kỳ bó tay với cô, tóm lấy hai tay cô. Thấy cô còn định giãy giụa ăn vạ, trực tiếp vỗ nhẹ một cái gáy cô, bắt cô lời.
Khi Chử Hi thấy còn định vỗ cái thứ hai, vội chu miệng hôn chụt một cái lên môi , nũng: “Được , em mà.”
Cô cong mắt đầy vẻ lấy lòng.
Lận Tông Kỳ cô hôn đến ngẩn , cô, mím môi. Một lúc lâu mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Bàn tay cuối cùng cũng vỗ xuống nữa.
Sáng sớm hôm , Lận Tông Kỳ thức dậy. Chử Hi cũng tỉnh giấc, em bé trong bụng đang hoạt động, thỉnh thoảng đạp một cái khiến cô chẳng thể nào ngủ tiếp .
Lận Tông Kỳ mặc quần áo chỉnh tề. Bên ngoài trời vẫn còn tối đen, ánh trăng từ cửa sổ chiếu giúp rõ vật trong phòng.
Hôm nay là Tết, công việc nhiều. Đặc biệt còn định ngóng chuyện của Xuân Mai. Ngày mai đều bận chúc Tết họ hàng, cũng chẳng rảnh tay, mà đến mùng sáu là tổ chức tiệc cưới , mấy ngày tới sẽ bận rộn. Chuyện chỉ thể tranh thủ sớm, trong lòng việc nên dậy sớm hơn thường lệ.
"Anh pha cho em ly sữa mạch nha, em cứ thêm lát nữa ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-62.html.]
"Vâng."
Người đàn ông mò mẫm cửa, lát bưng một bát nước ấm và hũ sữa mạch nha. Anh múc hai muỗng, thấy nước quá nóng liền dùng thìa khuấy đều, bưng đến bên mép giường.
Anh lên giường mà chỉ vén một góc chăn, đặt cái bát lên phần vạt giường lộ . Sau đó, từ trong túi áo, móc hai quả trứng gà.
Chử Hi mà bật . Không ngờ mắt tinh thật, trứng gà trong nhà Lận giấu tận nóc tủ bát, nếu tìm kỹ thì căn bản thấy .
Lận Tông Kỳ thấy tiếng cô , cúi đầu xuống, khóe miệng cũng cong lên. Tay ngừng nghỉ, nghiêm túc bóc trứng cho cô. Quả trứng bóng loáng, sứt mẻ chút nào.
Xong xuôi, đưa tới bên miệng cô: "Ăn lót ."
Chử Hi cũng chẳng khách sáo, đưa tới là cô há miệng ăn, vẫn lười giường buồn động đậy. Thấy vụn lòng đỏ trứng sắp rơi xuống gối, Lận Tông Kỳ cần suy nghĩ liền đưa tay hứng, bàn tay to lớn lót má cô.
Chử Hi cảm thấy tư thế thoải mái, lười biếng dậy, đưa tay túm lấy cánh tay mượn lực. Má cô phồng lên vì đang nhai dở, trông chẳng chút hình tượng nào.
Thế mà Lận Tông Kỳ coi cô như bảo bối, tay vội vàng đỡ lưng cô: "Đừng dậy, bên ngoài lạnh lắm."
"Không , khó nuốt." Chử Hi lắc đầu.
Lận Tông Kỳ hết cách, đành để cô dậy, lấy chiếc áo bông ở cuối giường khoác lên cô. Quả trứng đang ăn dở đặt tay Chử Hi, bắt đầu bóc quả còn , xong xuôi thì đưa cho cô, còn thì bưng bát sữa mạch nha lên khuấy. Cảm thấy vẫn còn nóng, cúi đầu thổi nhẹ.
Thấy ân cần như , Chử Hi nhịn lấy tay chọc chọc chân đang gác bên mép giường, nũng: "Giá mà ngày nào cũng ở nhà thì mấy."
Nếu thì cô thật sự chẳng động tay việc gì.
Lận Tông Kỳ xong thì , nhưng thấy xót xa và nỡ. Xót vì cô ở nhà một , việc đều tự lo liệu, chịu ấm ức cực khổ gì cũng . Còn nỡ... là vì cũng chẳng xa cô.
cuối cùng, tất cả chỉ hóa thành một câu an ủi: "Không , thời gian trôi nhanh lắm."
Chử Hi xong liền im lặng. Cô ngẩng mặt lên với ánh mắt lên án. Lừa ai chứ? Hơn nửa năm trời, nhanh là nhanh thế nào?