Anh là: "Sao càng ngày càng hung thế nhỉ?"
"..."
Ngứa da đúng ?
Mãi đến trưa Lận Tông Kỳ vẫn về. Cơm trưa nay ăn sớm, Lận chỉ nướng qua loa mấy cái bánh ngô, bảo để bụng tối ăn cho ngon. Mọi đều chờ bữa cơm tối nay, chẳng ai phàn nàn gì, chấm với nước sốt ăn ngon lành.
Mẹ Lận cái dáng vẻ vô tâm vô phổi của Lận Xuân Miêu, ăn chằm chằm bát, trong lòng thở dài. Bà ngó cửa, thấy con trai cả mãi về nên sốt ruột. Lại liếc Chử Hi đang ăn chậm rãi, bà ngay con nha đầu đói.
Sao mà đói ? Trong cái phòng nhỏ giấu bao nhiêu đồ để ăn vụng lưng . Nhất là từ khi thằng cả về, nó chiều chuộng vợ hết mực, hầu hạ như thiếu phu nhân, chỉ thiếu nước leo lên nóc nhà lật ngói.
Cũng trong bụng là thằng cu con hĩm. bà nghĩ, dù là con hĩm thì bà cũng chẳng quản . Nửa cuối năm con nha đầu c.h.ế.t tiệt cũng đòi theo quân, đến lúc đó tha hồ mà mẩy, với cái đức hạnh chiều vợ của con trai bà thì mà trị nó?
là hưởng, phục . Nhìn hai đứa con gái ruột bên cạnh, bà càng thấy khó chịu trong lòng.
Buổi chiều, Chử Hi phơi nắng trong sân, đan áo len. Cả nhà chỉ cô là rảnh rỗi nhất.
Mẹ Lận xào nấu trong bếp chuẩn cơm tất niên. Lận Xuân Miêu bếp nhóm lửa, Lận Xuân Mai rửa rau ngoài sân, Hữu Khánh cùng bố Lận bận rộn dán câu đối. Ai nấy đều tất bật khí thế ngất trời.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Mẹ Lận thuộc kiểu bận thì khác cũng rảnh tay. Hữu Khánh và bố Lận dán xong câu đối, bà gân cổ lên gọi: "Ông đây nhóm lửa, Xuân Miêu gánh nước , hết nước luộc . Hữu Khánh chạy Cung tiêu xã mua ít muối, tiện đường mua dầu mè về đây."
Thấy bố Lận dọn ghế chậm chạp, bà trừng mắt: "Sên bò thế? Bảo chút việc là lề mề, còn mau , ai cũng lười chảy thây, cứ thúc đ.í.t mới chịu động đậy hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-64.html.]
Nghe giọng oang oang của Lận, hai bố con vội vàng cất ghế, chạy huỳnh huỵch bếp. Lúc Hữu Khánh cầm chai dầu ngang qua Chử Hi, cô thấy thằng bé thở dài rõ to.
"..." Mới tí tuổi đầu thở dài sườn sượt. Chử Hi nhớ đến Lận Tông Kỳ buổi sáng, cảm thấy buồn .
Trời nhá nhem tối, Lận Tông Kỳ mới từ bên ngoài trở về. Không đường nào mà bùn b.ắ.n lên tận đầu gối.
Chử Hi tiếng chuyện với Lận bên ngoài, liền dỏng tai lên lén. Cô vốn định , nhưng nghĩ thấy nếu tin thì khó xử, nét mặt thế nào cũng . Dù lát nữa cũng phòng thôi.
Quả nhiên, chẳng bao lâu cửa phòng đẩy . Chử Hi ngẩng đầu lên khỏi mớ len, mở to đôi mắt xinh , mặt rõ hai chữ "Tò mò".
Lận Tông Kỳ đang cau mày, nhưng phòng thấy Chử Hi thì cũng thu vẻ mặt nặng nề. Chử Hi thấy ngay là tin , cũng hỏi, vội cúi đầu giả vờ đan áo. Đan vài mũi, cô dùng giọng dịu dàng hết mức: "Đói ? Mau đây, em nướng khoai lang trong chậu than đấy. Mẹ vẫn xào xong rau , chắc còn đợi một lúc nữa mới ăn."
Vì mùng sáu nhà tiệc cưới nên hai hôm nay Lận bận. Bà thuê nấu cỗ vì tiếc tiền. Thịt Lận Tông Kỳ mua về bà đem kho sơ qua, thái sợi, đến lúc đó chỉ cần xào nóng cùng các món khác là .
Lận Tông Kỳ quả thật đói. Anh chạy đôn chạy đáo cả ngày, đồng đội cùng cũng vất vả theo. Trời lạnh thế thể để công, bèn bỏ tiền túi mua mấy cái bánh bao ở tiệm cơm quốc doanh chia ăn. nỡ ăn hết, còn để dành một cái mang về.
Đi đến mặt Chử Hi, móc từ trong n.g.ự.c áo một cái bánh bao nguội. Bánh to, bọc trong giấy dầu, lẽ vì để trong n.g.ự.c quá lâu nên ép đến biến dạng.
Chử Hi cái bánh bao đột nhiên xuất hiện trong tay, ngẩn , nhất thời phản ứng . Cô ngước mắt mặt, xổm xuống, tay đưa thùng than lấy khoai nướng. Chử Hi nướng từ trưa, cứ tưởng về sớm, ai ngờ đợi đến tận giờ , sợ nướng quá lửa thành than nên cô gắp để cạnh ủ ấm. Chắc chắn ngon bằng lúc mới lấy .