Cô lục trong hành lý lấy chiếc màn tuyn trắng, giũ trùm kín cái nôi, mặc kệ vạt màn chạm đất, định bụng mai rảnh sẽ giặt .
Cô nhóc trong nôi ngáp một cái rõ xinh, lộ đầu lưỡi hồng hồng, mắt díp . Chử Hi nhẹ nhàng rung nôi, dỗ dành: "Không , ở đây, đây là nhà mới của , ngoan ngoãn ngủ nào..." Rồi cô ngân nga hát ru: "Con thỏ ngoan ngoãn, mở cửa nào..." Lời bài hát nhớ rõ nên cô cứ hừ a hừ ừ loạn cả lên.
Có lẽ thấy tiếng hát quen thuộc, con bé nhắm mắt ngủ ngay. Nó mới bốn tháng, lẫy còn nên Chử Hi lo nó bò lung tung ngã xuống đất.
Đợi một lát thấy con ngủ say, Chử Hi mới rón rén tìm chậu, nồi và bếp lò trong đống đồ đạc.
Quay đầu con nữa cho chắc cô cầm chậu ngoài hứng nước. Vòi nước ngay gần cửa, đầu là thấy phòng khách. Chử Hi rửa chậu, ảo giác mà cô thấy nước hình như mùi hôi.
"..."
Không nghĩ nhiều, rửa xong chậu, cô mang cả bếp lò và nồi ở phòng khách rửa.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Chử Hi mắt tinh, thấy nửa bao tải than tổ ong ở góc tường. Phải công nhận tên Lận Tông Kỳ tuy lôi thôi nhưng việc cũng chu đáo, nôi và than đều chuẩn sẵn.
Chử Hi hì hục mãi mới nhóm than, đó hứng một nồi nước đun sôi. Xong xuôi, cô ngó con gái, thấy con ngủ ngon mới lấy tã lót trong bọc giặt. Lúc tàu cô giặt sơ qua, nhưng cứ thấy sạch hẳn.
Giặt xong tã thì trời tối, tìm chỗ phơi tạm. Chử Hi cũng nghỉ ngơi , tìm đèn dầu, định ga giường. Không bao lâu giặt, cô tài nào ngủ nổi.
Đồ giường đơn giản, chỉ một tấm chăn mỏng lót , chăn đắp, chỉ dùng vỏ chăn mỏng. Giờ cuối tháng 8, ở nhà cô đắp chăn dày, thì lạnh c.h.ế.t. Chỗ cũng là miền Nam, nhiều núi nhiều cây, chẳng thấy nóng hơn ở quê là bao, thật Lận Tông Kỳ tối ngủ kiểu gì? Nghi là lười.
Đang thầm oán trách trong bụng, Chử Hi đột nhiên tiếng con gái ọ ẹ bên ngoài. Từ lúc sinh con, tai cô thính hơn gấp mấy , động tĩnh nhỏ xíu cũng thấy.
Vội vàng bỏ dở việc chạy phòng khách, khỏi cửa phòng ngủ, cô thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc bên cạnh nôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-83.html.]
Người đàn ông khác hẳn dáng vẻ cô từng thấy đây, vẻ mặt phong trần, ngũ quan lấm lem, tóc cắt ngắn, mặc bộ quân phục vặn tôn lên vóc dáng cao ráo rắn rỏi. Không huấn luyện kiểu gì mà dính đầy bùn đất, ống quần và giày bẩn nỡ .
Chử Hi rõ tình hình quân đội, chiều nay lên chức đoàn trưởng, còn tưởng giờ văn phòng uống báo hoặc chỉ tay năm ngón lúc khác tập luyện, ai ngờ nông nỗi .
Lận Tông Kỳ cũng sang, nụ mặt kịp thu , lộ hàm răng trắng bóng.
Hai hơn nửa năm gặp, tuy thường xuyên thư nhưng giờ chạm mặt, nhất thời mở lời thế nào.
Cuối cùng vẫn là Lận Tông Kỳ hiếm khi chủ động: "Em đói ? Anh lấy cơm từ nhà ăn về đây."
Thực nghĩ cô đến nhanh thế, trong lòng chột . Mấy hôm còn định dọn dẹp nhà cửa, ai ngờ cứ nữa mãi đến hôm nay. Hôm nay Chính ủy Trịnh việc, cùng phó đoàn trưởng Chu lôi quân của ba doanh thi đấu, là huấn luyện để thăm dò thực lực đám lính mới.
Đơn vị đặc thù, cấp coi trọng, lính tráng đều qua tuyển chọn gắt gao, giỏi thì giỏi nhưng cũng thành phần cứng đầu. Mệt cả ngày, cũng may dù thắng thua thì cũng dạy cho họ một bài học.
Chử Hi liếc hai bát thức ăn đầy ắp đặt góc bàn, lườm một cái: "Ăn cơm , ăn xong dọn dẹp đống đồ đạc ."
"Ừ." Lận Tông Kỳ ngượng ngùng sờ mũi.
Con bé con tỉnh, miệng ư a mấy tiếng, hai cánh tay bụ bẫm khua khoắng. Lận Tông Kỳ mãi rời mắt, tưởng con khó chịu nên lo lắng hỏi: "Con thế em?"
Chử Hi thấy buồn , giọng hờn dỗi: "Sao trăng gì, đói bụng đòi ti đấy chứ . Lát nữa em cho bú. Con bé giờ uống sữa nhõng nhẽo lắm, b.ú mấy ngụm nhả ." Nói xong cô lườm , "Y hệt , tính tình cứ lề mề chậm chạp."