Trong bóng tối, thị lực của Lận Tông Kỳ hơn cô nhiều. Tuy hiểu vì cô như thế, nhưng theo bản năng thích ánh mắt . Cảm giác như lúc cô đang ở xa, khiến thể chạm tới.
Lận Tông Kỳ cúi đầu, khẽ chạm nhẹ lên môi cô. Đây là đầu tiên chủ động hôn cô, động tác vẫn còn chút vụng về nhưng quyến luyến rời. Gương mặt nghiêng , thở ấm nóng phả lên mặt Chử Hi khiến cô chút hoảng hốt. Một lúc lâu cô mới phản ứng , là chủ động.
Cô , vì ở cách gần nên thể thấy rõ hàng mi rủ xuống và sống mũi cao thẳng của . Chử Hi cũng , đột nhiên buột miệng hỏi một câu phá vỡ bầu khí: "Anh xem, nếu lúc đầu em gả cho thì sẽ thế nào?"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Động tác của đàn ông khựng , môi vẫn dán lên môi cô rời, chỉ là thở nhẹ . Anh cô đột nhiên hỏi thế. Sao thể gả cho ? Nếu cô thành vợ khác thì ? Anh nghĩ đến chữ "nếu" . Có lẽ cô thì sẽ khác, nhưng ở bên cô , thể tưởng tượng cảnh sống hết đời với ai khác nữa.
Chử Hi thấy câu trả lời, nhưng dường như cô nhận đáp án bằng hành động.
... Bị đàn ông dày vò suốt cả đêm, bao giờ điên cuồng đến thế. Người ngày thường ôn hòa, nội liễm nay hề tiết chế, lật qua lật cô, cuối cùng cô cũng chẳng ngủ lúc nào.
Ngày hôm , Lương Tố Nhã và Mã Tiểu Hồng sang chơi. Trò chuyện vài câu, Lương Tố Nhã bưng bát nước lên uống một ngụm đột nhiên : "Không ảo giác , nhưng chị cảm thấy nước nhà em hình như ngon hơn, ngọt ngọt, pha còn bốc lên mùi thơm dịu. Chị mang về pha cũng vị ."
Bên cạnh, Mã Tiểu Hồng gật đầu lia lịa: " đấy, nước nhà em còn hôi, em chẳng thích uống tí nào."
Chử Hi thì đắc ý : " là do nước đấy. Nước ăn nhà em đều do chồng em gánh từ giếng bên nhà ăn về."
"Em cho các chị , nước cũng nước nước . Người thành phố các chị ăn nước máy, thường là lấy từ sông. Không như dân quê bọn em ăn nước giếng, nhất là cái giếng cổ hai ba trăm năm ở đội sản xuất nhà em, nước sạch ngọt, đấy mới là nước ngon thật sự. Hai hôm em hứng nước ở vòi, ngửi nước . Em còn đang cho con bú, dám qua loa, nên bắt chồng em gánh nước giếng ở nhà ăn về dùng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-90.html.]
"Hóa là thế, thảo nào." Lương Tố Nhã gật gù, "Chồng em đúng là miễn chê, bảo gánh nước là gánh nước ngay. Chồng chị về nhà lười chảy thây, bảo tí việc là lề mề, nào cũng chọc chị tức đau cả bụng."
Chử Hi , cũng để tâm chuyện lắm. Ai ngờ tối hôm đó nhà bên cạnh truyền sang tiếng cãi vã, lát chồng Lương Tố Nhã hậm hực chạy sang mượn thùng gánh nước.
Thùng là do Chử Hi xuống bếp lấy. Lận Tông Kỳ chắc cũng thấy nước giếng sạch hơn, kiếm cái chum nhỏ, đổ đầy nước thì chỉ đủ ăn uống mà còn đủ cho cả nhà rửa mặt.
Lận Tông Kỳ bế con gái ở cửa chuyện với Phó đoàn trưởng Chương. Không gì mà sắc mặt Chương khó coi. Khi gần, Chử Hi thấy càm ràm: "Đàn bà đúng là phiền phức, uống nước bao lâu nay , tự nhiên cô dở chứng đòi uống nước giếng, còn bảo để pha cho thơm. Cậu xem cô ngứa mắt với ?"
"..."
Chử Hi còn kịp chột thì một lát , Phó đoàn trưởng Hàn ở nhà cũng sang mượn thùng. Cô bỗng cảm thấy như vô tình tạo một trào lưu mới.
Quả nhiên, đầy hai ngày , đàn ông trong khu gia binh gần đó đều dậy sớm gánh nước giếng ở nhà ăn. Chử Hi dậy sớm nên ngày nào cũng ngắm "cảnh " .
Vì con nhỏ nên cô cũng dậy sớm mỗi ngày, cho con b.ú xong là ném cho Lận Tông Kỳ, bắt bế con xách nước. Không cô cùng, nhanh hơn hẳn, vài chuyến là đầy chum. Cô con gái nhỏ còn nỡ rời khỏi lòng bố, phấn khích vung tay vung chân, miệng a a ngớt. Bé hoạt bát hơn hẳn hồi ở quê.