Khu gia binh chỉ bấy nhiêu, chồng họ chức cao nên ở nhà trệt riêng biệt, như khu gia đình doanh trưởng phía ở nhà tầng chật chội, hai nhà cách bức tường, bất tiện. Khu ít nhà, thể ? Huống chi nhà cô và nhà phó đoàn trưởng Chu cách xa. Chẳng Lận Tông Kỳ năng thế nào mà tuyệt nhiên thấy ai đáp lễ.
Chỉ nhà đoàn trưởng Trịnh và chính ủy Cao là hồi đáp. Đoàn trưởng Trịnh cho mớ rau, vợ đến sớm nhất, rau ở đất tăng gia để ăn. Nhà Chử Hi cũng đất nhưng là mảnh thừa ở góc khuất, thiếu nắng, dẫm nát bét, cô chẳng buồn trồng, tính rắc đại ít hạt giống lên đó. Chính ủy Cao thì cho hộp đường, bảo là cho trẻ con. Tất nhiên cuối cùng cũng bụng vợ chồng cô.
Chử Hi vốn tính " đối với thế nào thì đối thế ", Trần Lệ coi thường nên cô cũng chẳng việc gì lấy mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Mình mang ít hoa quả là , ngoài, phu nhân thủ trưởng lắm, chỉ là bữa cơm thường thôi, em đừng căng thẳng."
"Được , mai em hấp hai cái bánh bao thịt, mang sang biếu nhà thủ trưởng cảm ơn họ chiêu đãi. Em còn tính, trướng mấy doanh trưởng, phó doanh trưởng cũng vợ đến tùy quân, cuối tuần mời họ bữa cơm quen."
"Ừ, theo em cả."
Hai trò chuyện một lúc, đợi con dậy mới bắt đầu sửa soạn. Trời vẫn còn sớm, mặt trời lặn hẳn. khách thì nên đến muộn quá. Theo ý Lận Tông Kỳ thì vẻ chỉ định sang ăn đúng bữa tối về.
Cô lười . Con gái ngủ đẫy giấc, tâm trạng vui vẻ, Chử Hi lật qua lật tã cũng , ư hử tiếng nào. Mặt mũi hồng hào, mắt đen láy sáng ngời tan chảy cả tim.
Chử Hi tã cho con với vọng chỗ Lận Tông Kỳ đang thu quần áo: "Em nghĩ , quà biếu thể nhẹ quá . Anh lấy hai quả lựu , cắt một ít thịt hôm nay mới mua mang theo."
Vừa dứt lời thì thấy Lận Tông Kỳ ôm quần áo ở cửa. Anh cầm cả cây sào phơi đồ phòng khách, đó mắc yếm và áo bông của con, định mang về phòng. Nghe vợ thế, sựng , nhíu mày Chử Hi, mím môi: "Anh thấy biếu lựu là ."
"..."
Chử Hi lườm : "Tặng quà thà tặng nặng một chút còn hơn tặng nhẹ. Dù cũng là lãnh đạo của , ngày thường chiếu cố , lòng mời ăn cơm, tiếc rẻ chút thịt thế?"
"Anh cứ nghĩ mà xem, thủ trưởng và phu nhân lớn tuổi , quanh năm suốt tháng chắc gì dám ăn thịt, coi như thương họ vất vả ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-93.html.]
Lận Tông Kỳ đặt quần áo lên giường, cô một cái, gì nữa, ngoài. Đi qua Chử Hi, còn khẽ thở dài.
"..." Cái tính ki bo giống ai nữa?
Đang nghĩ thế thì tiếng vọng từ bếp: "Anh cắt hơn nửa chỗ thịt nhé?"
"... Tùy ."
Kết quả của cái sự "tùy " là miếng thịt đúng chỉ hơn một nửa tẹo, dài ngoằng, chắc hơn nửa cân là cùng. Chử Hi nhịn, cuối cùng chạy xuống bếp cắt thêm một miếng mỡ khổ dày bịch ném tay : "Cầm lấy."
Thời thịt mỡ quý hơn thịt nạc, nhưng Chử Hi ăn quen nên chẳng tiếc.
"... Được ." Lận Tông Kỳ vuốt mặt chấp nhận.
Tuy nhiên, đường cứ cúi đầu miếng thịt vẻ tiếc rẻ. Thời buổi ai đến ăn cơm còn xách theo thịt chứ? Anh chẳng ăn nữa.
Chử Hi nghĩ khác, thà bây giờ biếu quà nặng tay một chút còn hơn sáng mai biếu bánh bao thịt thấy hiểu lầm. Và may mắn là cô lo xa, vì khi đến nhà thủ trưởng, họ phát hiện còn những khác.
Nhà thủ trưởng rộng hơn chút, trăm mét vuông. Giữa phòng khách kê chiếc bàn vuông, ba đàn ông lạ mặt đang vây quanh chuyện. Trong bếp truyền tiếng phụ nữ rôm rả.
Chử Hi thấy khó chịu, sang Lận Tông Kỳ. Anh thì chẳng phản ứng gì, thấy cô liền bảo: "Vào thôi."
Người đàn ông chính giữa bàn thấy họ, nụ tươi hơn: "Tông Kỳ đến , mau , đến ăn cơm còn xách theo cái gì thế ?"