“Không cần kêu, ở sân giọng của em ." Tôn Viên Viên trong tay xách hai củ cải dính đất đỏ, thoạt gầy hơn một chút mà tinh thần hơn nhiều.
“Khanh Khanh, càng ngày càng xinh nha.” Là giọng của Diệp Tử.
“Chị Viên Viên, chị Diệp Tử.” Cố Khanh Khanh dậy tủm tỉm: “Hai chị cũng càng ngày càng a."
Ba nữ nhân ríu rít, Cố Khanh Khanh giúp đánh nước cho hai họ rửa rau.
Nước giếng ấm áp, lạnh, Tôn Viên Viên lanh lẹ rửa sạch bùn đất của củ cải, liếc đàn ông đang chuyện với Mạnh Nam, : "Đây là đối tượng hai em tìm cho em ?"
Cố Khanh Khanh gật đầu, xổm xuống chuyện với bọn họ: "Có thực tuấn lắm đúng ?"
"Cơ mà chút gầy." Ngữ điệu của Tôn Viên Viên phần tiếc hận: "Chị cảm thấy giống cả của em tồi."
Cố Khanh Khanh sửng sốt một chút, chị thấy qua Cẩu Thặng mà , suy nghĩ hồi lâu, mới định thần : "Anh A Hùng nhà em ạ? Anh việc nhanh nhẹ, ai gả cho sẽ chịu thiệt."
Cố Hùng là lực lượng lao động khỏe nhất thôn, một cơ bắp, diện mạo cũng gọi là ưa , việc bao giờ than khổ kêu mệt, Cố Kim mang thôn dân đào mương dọn đá, vĩnh viễn là đầu tiên vác cuốc dậy.
Không chất phát, lầm lì như chú hai Cố Ngân, Cố Hùng năng khéo léo tính tình thì hào sảng.
Tôn Viên Viên gật đầu: "Thanh niên Cố gia đều là thanh niên , chú nhỏ của em Cố Bảo chị còn cảm thấy chỉ lười biếng, miệng lưỡi trơn tru, nay lên núi dọn đá. Người Trương gia đánh đá lên đẩy đến chỗ đắp đê, bả vai tróc một tầng da, cổ họng ới lên một tiếng."
Cố Khanh Khanh che miệng : "Chú nhỏ nhà em chỉ ở gần nhà mới biếng thôi. Anh trai em đều việc giỏi, chú nghĩ tài giỏi thường nhiều việc nên chịu . Ra ngoài sợ cha em mất mặt, Cố gia , cho nên cắn răng mà ."
Diệp Tử nhỏ: "Trương Thanh lúc bận rộn thu hoạch dược liệu, còn Mạnh Nam Thừa Phong bận bên ao áo, hạ công rảnh mà lên núi đốn củi, là A Hùng và Viện Triều nhà em mang sang cho bọn chị hai gánh củi, bằng đêm nay giao thừa củi để đốt."
Lúc mới đến thôn Đại Truân Tử, bọn họ thật sự ý định cơ hội sẽ trở về thành ngay, đó gặp Cố Khanh Khanh, tránh một oan, bọn họ lương em còn cho bọn họ khoai lang đỏ, khoai tây, Trương Thanh khí hậu quen còn mang đậu hũ sang.
Cố gia , bọn họ ghi tạc trong lòng, mấy tháng ở đội sản xuất tận tâm tận lực báo đáp phần nào. Không ngờ thôn dân sớm coi họ như trong thôn, ngày thường phơi khoai lang đỏ khô hoặc đậu tương đều đưa sang bên bọn họ, thấy bọn họ ở trong sân dàn cho cây nho leo cũng sẽ đây giúp một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-144.html.]
Mưa dong dột nhà, Cố Kim và Tiết Kiến Sơn dự liệu từ khiêng cái thang lợp thêm một tầng cỏ tranh, đắp một tầng bùn đỏ lên , giờ cả gió thổi cũng còn sợ nữa.
Lâu dần bọn họ thích ứng nơi .
Lúc xuống nông thôn, những thanh niên trí thức về thành bảo là, thôn dân xem bọn họ thành địch nhân đề phòng. Bởi vì cảm thấy bọn họ xuống đây phân lương thực của họ, thái độ cực kỳ ác liệt, thường xuyên nhằm bọn họ.
Tuy nhiên, dân làng ở thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử thuần phác, nhiều tâm nhãn như , đối với bọn họ khá hòa thuận.
Có thể do thái độ Cố gia mới phát sinh chuyển biến, cũng nguyên nhân là bọn họ giúp đỡ thôn nhân gieo trồng, nuôi cá.
Thôn nhân thể cảm giác bọn họ dùng , cần lo lắng bọn họ kéo chân . Và bọn họ cảm thấy bản ích, cũng yêu thích nơi .
Đây là đầu tiên đón tết xa nhà mà trong lòng bình yên đến lạ.
"Sau chuyện gì thể đến Cố gia tìm cha và trai em, đừng quên nha, cha em là đội trưởng đội sản xuất, chuyện gì khẳng định sẽ giúp.
"Đã .” Nói tới đây, Tôn Viên Viên nhịn : "Phía cha em mới nhậm chức, mấy xem trọng, bởi vì cha em, tính sách tương đối ...."
Cô vắt hết óc, nghẹn hai từ: “Tử tế."
"Cộng thêm mối quan hệ giữa Cố đội trưởng và Tần bí thư chi bộ tương đối tế nhị, đều phần lo lắng."
"Không ngờ hai oan gia cột với , chuyện lớn mật nào cũng dám . Nghe lãnh đạo công xã trách bọn họ tự ý chủ gieo trồng dược liệu, nay từng đội sản xuất nào dám như . Cố đội trưởng ném nồi cho Tần bí thư chi bộ. Tầm bí thư chi bộ tính tình bạo, đối chất với lãnh đạo công xã, Cố đội trưởng ở bên hòa giải, ha ha ba , việc cứ mà qua ."
Diệp Tử nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay của Tôn Viên Viên, hiệu đừng ở mặt con gái những cái .
Tôn Viên Viên là vô tư, thấy Diệp Tử cứ chọt chọt , còn tưởng là đến cận với , thể dịch dịch sang bên đó nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Tử trừng mắt: "..." Người đúng là thiếu tâm nhãn.