Sở Đại kéo ghế , tiếp đón Chử Chiêu xuống, thấy cha cầm đũa, gương mặt vui vẻ duỗi tay gắp cà tím cho chén, nhướng mày.
Cố Khanh Khanh bếp lấy củ cải chua, tổng cộng bốn món, cà tím om thịt, cải xào, thịt băm kho đậu hũ.
Lúc cô tới, Sở Uyên mới nhét cà tím miệng, bên cạnh ba đàn ông chằm chằm.
"A Chiêu, cũng ăn . Anh Tiểu Hủ xuống cùng ăn cơm , hôm nay em nấu ba món thôi, nhưng nhiều lắm."
Chử Chiêu kéo ghế xuống, Sở Uyên tay cầm đũa trì trệ ở trung, tủm tỉm hỏi: "Ăn ngon chú Sở?"
Nói bản cầm chén đũa, thử một chút.
Sở Uyên nhai xong, nụ mặt càng thêm đọng .
Có phần hoài nghi mâm đồ ăn sắc hương đều , màu sắt , nước sốt đậm, bên hành lá cắt nhỏ, thực mỹ.
Lão tam Cố gia là đầu bếp ? Sao mà Khanh Khanh học lâu ... thành cái hương vị thế ?
Một lão già ông nhai cảm thấy mà gian nan quá, cố tình còn giả vờ bình tĩnh, gật gật đầu: "Ăn ngon."
Sở Đại thấy cha mặt biến sắt, đôi mắt liếc liếc đồ ăn, tệ, ngập ngừng cầm đũa lên.
Chắc là, em theo chú ba học chút da lông, tiến bộ?
Chử Chiêu hào hứng gắp một miếng đậu hũ chiên vàng ruộm cả hai mặt, bên thêm thịt băm và ớt cay đỏ xắt nhỏ, trông thật ngon mắt.
Nhét thẳng miệng, héo bẹp ngay tức khắc.
Không dám tin tưởng mà Sở Uyên đối diện đang kẹp cải chua, nhíu mày, suy nghĩ đậu hũ để lâu chua, hoặc là với từ chỗ A Đại ăn kẹo cho nên hương vị chạy mất ?
“Ăn ngon , A Chiêu?” Cố Khanh Khanh đẩy cà tím om mặt về phía A Chiêu, bên cạnh: "Ăn ngon thì ăn nhiều chút nha, trong nồi còn cơm."
Chử Chiêu lung tung gật đầu, nhanh chóng gắp một đũa cà tím, lúc học thông minh , cắn một ngụm nhỏ, thiệt nhỏ.
"..." Không thể nào hình dung hương vị, chỉ là cảm thấy tiếc cho vẻ ngoài xinh xắn.
Sở Đại biểu hiện của bạn, đôi đũa tính gắp cà tím xoay chuyển kẹp củ cải chua, cái là vợ , ở Cố gia ăn qua , tương đối yên tâm hơn phần nào.
Đũa của hai cha con đồng thời đáp xuống đĩa củ cải chau, hai ánh mắt chạm , ánh mắt của Sở Đại đang theo sự nhạo.
Thực sự là phúc.
Sở Uyên đánh nửa đời , nay ăn cả vỏ cây cùng rễ cỏ, thật sự ngờ món ăn mắt, mà khi ăn giống như gặp ma.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-189.html.]
Ông thông cảm liếc con trai, thoáng một mâm đồ ăn , với cảnh vệ viên đang ngốc bên cạnh: "Ngồi xuống , ăn nhiều một chút."
Cảnh vệ viên thẳng : "Cảm ơn thủ trưởng, ăn ở nhà ăn là ."
“ hạ lệnh cho , xuống ăn cơm.” Sở Uyên giọng điệu càng thêm nghiêm túc, Chử Chiêu nhanh chóng đưa chén bát sang.
Cảnh vệ viên đành xuống, tiếp nhận chén.
Lúc ở Cố gia nhiều chú ý như , hiện giờ là ở Quân Khu, cùng bàn thủ trưởng ăn cơm xác thực điểm kinh hãi.
Chờ cắn một ngụm thì mới lý do thủ trưởng nay hiền lành thế.
Nhìn thấy bốn đàn ông bàn im lặng ăn cơm, Cố Khanh Khanh đẩy đẩy cánh tay Sở Đại: "Anh trai, dùng bữa, xem gầy , ngày mai lên đảo, về mỗi ngày mệt lắm."
Nói , cô gắp cho một miếng đậu hủ lớn chén, mặt dính đầy tương, thịt.
Sở Đại tránh thể tránh, trong lòng thở dài một , nhận mệnh ăn cơm.
“Ăn ngon ?” Cố Khanh Khanh nhận cô hỏi mấy , nhưng chỉ Sở Uyên là chính diện trả lời .
“Ăn khá ." Sở Đại gắp cho vợ một miếng cà tím, : “Nếm thử tay nghề của em , vội một buổi sáng còn ăn miếng nào."
Nghe những lời săn sóc, Cố Khanh Khanh lòng mềm như nước, chờ cà tím miệng, càng cảm động, thiếu chút nữa thành tiếng.
Thảo nào đều trầm mặc lên tiếng..
Cô còn nước mắt đây, cố nuốt nước mắt trong.
Các bước đều đúng, cô đúng theo phương pháp của chú ba nấu cơm mà.
Thấy vợ chút thất vọng, Sở Đại chậm rãi : "Thật là ăn khá , kén chọn."
Cố Khanh Khanh: "Vậy thì đừng cứ ăn mỗi củ cải muối!"
Sở Uyên nhạo, bình tĩnh đổi thành cà tím: "Khá , Khanh Khanh , về mỗi ngày con cứ nấu cho nó ăn, ăn lâu dần thành thói quen, trù nghệ cũng lên, nghỉ phép trở về cha kiểm tra xem tiến bộ ."
Chử Chiêu ở bên cạnh mà dám, vẻ mặt thống khổ nên lời.
Chú Sở đúng là hố con trai mà, sợ A Đảo đảo sướng quá gì?
Sở Đại cũng hiểu ý của cha, nhếch mép, tiếp tục ăn cơm.
Bữa cơm diễn dài, ăn cơm mà thống khổ cực kỳ, Sở Uyên từ khi thành Quân Trường thì đồ ăn đổi, ngon lành, mà hiện tại thành Tư Lệnh ngược một ngày bằng một ngày.
1 giờ 30 phút chiều cuối cùng cũng kết thúc bữa ăn khó khăn, kể cả Cố Khanh Khanh thở dài một , , đồng thời nở nụ .