Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 206

Cập nhật lúc: 2025-03-26 23:14:57
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Đại khỏi đứa nhỏ nhiều hơn một chút, gương mặt thấy một bóng quen thuộc, một chút là con cái nhà ai.

Con trai đáng yêu hơn cha nhiều.

Cố Khanh Khanh nhịn xoa đầu, đứa nhỏ cũng tránh né, cô vô cùng thích đứa nhỏ : "Chồng thím là từ Binh Đoàn Xây Dựng, cháu qua ?"

"Đương nhiên, cháu lớn lên trong quân đội, các Binh Đoàn phụ cận cháu đều , Binh Đoàn Xây Dựng đóng ở biên cảnh, mấy năm nữa cháu sẽ Binh Đoàn Xây Dựng nhập ngũ, đến lúc đó ...."

Nói đến đây, thằng bé bế tắc, ảo não : "Chú giống cha cháu chuyển sang hải quân , về thể tìm ."

Đột nhiên mắt tối sầm, chặn hết ánh sáng.

Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, thấy đàn ông bên cạnh khom lưng, lòng bàn tay mở , đưa đến mắt .

Đứa nhỏ xuống, chút kinh ngạc: "Đây là?"

Trong tay Sở Đại là huy hiệu của Binh Đoàn Xây Dựng: "Binh Đoàn Xây Dựng, cho cháu."

Đứa nhỏ do dự một chút, đụng một đôi mắt của bên cạnh, Cố Khanh Khanh nhẹ giọng : "Thím một trai đang ở Binh Đoàn Xây Dựng, về sẽ thăm , chờ thím thể hạ đảo cháu hẳn là tòng quân, gặp ở Binh Đoàn nha, cháu trai nhỏ."

Lần , thằng bé chút do dự, nắm lấy khối huy hiệu trong tay, gặm màn thầu chạy ngoài, hô lên: "Như định ! Cháu tên Trương Tháp!! Chú thím đừng quên!!"

Cố Khanh Khanh và Sở Đại , hai vợ chồng cầm hộp cơm, xách phích nước nóng cùng về nhà ăn cơm.

Gió biển ban đêm lạnh, lạnh thấu xương, thấy vợ co rụt cổ , Sở Đại tiến lên che em .

Nhìn thấy hành động của , Cố Khanh Khanh nở nụ .

Trở sân, Sở Đại tiên đem bình thủy đặt ở phòng bếp, xách cái xô phòng tắm.

Nguồn nước tuy eo hẹp, nhưng ngày nào họ cũng từ kho chứa b.o.m nguyên tử , một bùn, tắm cách nào ngủ.

Chỉ đạo viên phản ứng lên thượng cấp, bên phái nhân viên nghiên cứu lên đảo Bạch Sa đào xem nguồn nước ngọt ngầm .

"Anh ơi! Mau đến ăn cơm , chờ lát nguội mất." Cố Khanh Khanh ở trong phòng ngủ kêu lên.

“Tới.” Sở Đại liếc cái nồi còn đậy nắp, trầm mặc một lát, quyết định tối nay nên nhắc đến chuyện ?

Sở Đại rửa tay trong chậu nước rửa hải sản, nhanh trong phòng ngủ.

Cố Khanh Khanh giường, còn chu đáo để nửa vị trí cho .

Anh đến bên cạnh, còn động thủ cầm đũa lên thì hộp cơm đưa đến mặt, Cố Khanh Khanh đem cá kho cùng cải bẹ thịt ti đều đưa cho .

Nam nhân thụ sủng nhược kinh: "Em chuyện gì với chứ? Vợ?"

Cố Khanh Khanh trực tiếp nhét đũa trong tay : "Anh cái gì , em là đau lòng đó! Đau lòng nam nhân của vấn đề gì đúng ? Anh xem hôm nay quá vất vả, một bùn, trở về nhà kịp nghỉ ngơi lăn lộn với em, em thấy."

"Không sai, nhưng em vẫn tự ăn ." Sở Đại khẽ : "Anh sợ cả bảo nuôi em biến gầy."

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-206.html.]

Cố Khanh Khanh vô ngữ: "Anh đừng như là sợ cả em lắm , đừng cho là em , lúc mới đến quân khu phương nam, ở bếp quân, hôm đó hai đánh ."

“Là đơn phương đánh." Sở Đại thong thả ung dung nhặt xương cá, đem thịt cá thả hộp cơm của vợ: "Dù cưới em gái , đuối lý, cái gì cũng chịu."

"Nói thật đáng thương." Cố Khanh Khanh chọc , hộp cơm, chọc đũa trong: "Sau chúng ăn cơm bằng chén ."

“Đều em.” Sở Đại phản đối, giống như vô tình: "Em là thích thằng bé hôm nay là thích con?"

"Không , em thấy thằng bé thú vị quá. Ngày đầu tiên gặp thằng bé chỉ cho em chỗ bãi bùn hải sản nhiều, còn ngày mai đưa hải sản sang cho em, thấy tính cách thật ?"

Đối với điều , Sở Đại tán thành: "Quả thực tính tình so với cha hơn nhiều."

Nhìn thấy ăn cải vụn, Cố Khanh Khanh khỏi vươn tay nhéo nhéo mặt của chồng, căn bản thịt: "Anh cha thằng bé ? Lúc thằng bé trong sáng ngoài tối quá gầy, là bảo em giành ăn luôn phần ăn của ."

“Liên trường của Binh Đoàn Lục Trung mang đội đây, từng hợp tác tác chiến." Sở Đại : "Vợ béo nhà mới phúc khí, em với thằng bé, nguyện ý"

"Thôi , ánh mắt hôm nay thằng bé như hận thể khiến thằng bé nhập ngũ ở Binh Đoàn xây dựng em với ngay lập tức, đừng cho là em thấy." Cố Khanh Khanh lay một ngụm cơm lớn, nghĩ đến cái huy hiệu : "Cái huy hiệu đưa ngoài việc gì ? Có điều lệ bảo mật gì ?"

"Sẽ ." Sở Đại đưa thịt vụn từ hộp cơm đưa hết cho vợ, từ hộp cơm vợ gắp hết rau dưa: "Đêm nay tắm rửa ?"

“Có nha." Cố Khanh Khanh ngượng ngùng : “Quần áo chúng tối hôm qua còn giặt.” Cô đột nhiên cảm thấy thật lười biếng, con dâu nhà vô cùng siêng năng, hôm nay ngang qua sân nhà khác, thấy bên trong phơi chăn, quần áo, quần áo trẻ con lớn chất thành đống.

Cô đoán đoán chăn là ôm phơi nắng, quần áo là mấy đứa nhỏ bờ biển ướt phơi khô, nơi nước đủ giặt nhiều quần áo đến ."

Sở Đại cũng để ý tới, chậm rãi ăn cơm: "Chờ khi tắm xong đem quần áo để trong nhà vệ sinh, đến giặt."

“Này ngượng ngùng quá." Cố Khanh Khanh vẫn điệu bộ cũ.

Sở Đại hừ hừ, rõ vợ : "Mau ăn , hộp cơm sáng mai mang sang."

“Được !” Cố Khanh Khanh vui vẻ , an tâm ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Sở Đại dọn dẹp bàn ăn, cô đổ nước rửa hải sản sân .

Sở Đại ngoài đổ xương cá, thấy vợ xổm trong góc, thuận miệng hỏi: "Em chuẩn trồng cái gì?"

“Bắp cải, còn ớt cay, hai loại cây bền bỉ sống dai nhất." Cố Khanh Khanh lôi kéo đây, khoa tay múa chân cho xem: "Em đào một bể nước ở đây, trữ nước mưa để dùng tưới rau."

Sở Đại gật đầu: "Muốn hỗ trợ."

“Anh trai thật thông minh, em còn đem cuốc trả cho quân nhu, cho nên…” Dưới ánh trăng, đôi mắt to đen láy của Cố Khanh Khanh sáng ngời , giống như một vì rơi xuống đáy mắt.

“Anh hiểu , ăn cơm xong hoạt động chút, giúp em đào hồ chứa nước đúng ." Sở Đại lắc đầu : “Ngoài miệng đau lòng nam nhân nhà , trong lòng vẫn luôn nghĩ cách nào để việc nghỉ ngơi."

Cố Khanh Khanh mỉm , nhón chân hôn lên khóe miệng : "Trong nồi vẫn còn một ít hải sản, bồi bổ cho . Ngày mai sáng em trả cuốc hỏi thăm xem màn nilon , đem lót ở , như nước mới rò rỉ mất."

"..." Sở Đại bất lực vợ, vốn tưởng bản trốn một kiếp.

Thôi … Được ! Đành !

Loading...