Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 208
Cập nhật lúc: 2025-03-26 23:15:01
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe vợ , Sở Đại luống cuống, rảnh lo mặc quần áo, ôm nữ nhân trong lòng, ở mép giường, thấp giọng dỗ dành: "Anh sai . Chút vết thương nhỏ thôi, sợ em sợ mới cho em . Một chút cũng đau, thật sự, đừng , hai ngày nữa sẽ thôi."
Cố Khanh Khanh ôm chồng thút tha thút thít: "Chính là em đau lòng, mới lên đảo ngày thứ hai, rên một tiếng một vết thương trở về. Tối hôm qua còn như việc gì mà giúp em đào bể chứa nước, Sở Đại, đồng da sắt tri giác, gạt em như ?"
Nam nhân sửng sốt một chút, trong lòng chua xót, cảm giác bản .
Đem bảo bối cục cưng Cố gia lên đảo chịu khổ, lên đây chút nước dùng cũng tiết kiệm, còn cô .
Vô thố, nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ, cằm dụi cổ em , thấp giọng dỗ dành: "Anh sai , vợ , cái gì cũng sẽ cho em , tắm rửa cũng tắt đèn nữa."
Cố Khanh Khanh thấy câu , nín mặt , duỗi tay đ.ấ.m n.g.ự.c , mà chung quy đành lòng, ngừng ở giữa trung, cuối cùng giơ tay vuốt ve gương mặt của , ngửa đầu hôn lên cằm một cái.
"Nhớ kỹ những gì , như ."
“Được.” Sở Đại lông mày khẽ nhếch lên, nhu hòa cô gái trong lòng, càng càng thích, yêu đến hận thể hòa trong , nghĩ đến m.á.u đang chảy phần nào m.á.u của em , nháy mắt thoải mái.
Ừ, cảm ơn lão Cố.
Không ông vợ , vợ như đập lên đầu .
Nói xong, Cố Khanh Khanh mặc cho chồng một chiếc áo sơ mi trắng, cài cúc lấy trong tủ bộ đồng phục hải quân màu xám.
Ánh mắt nam nhân sáng ngời, dáng thẳng.
Cố Khanh Khanh nhón chân lên hôn cằm một cái, còn thèm chép miệng: "Chích đau, đến cạo râu , trai."
Sở Đại đầu ngón tay lướt qua khóe môi của em , : "Lại chờ thêm hai ngày nữa."
Khuôn mặt của phụ nữ nhỏ nhắn trở nên nóng bừng, chạy nhanh nhà vệ sinh rửa mặt.
Hai vợ chồng cùng đến nhà ăn ăn cơm, ngày thường thời điểm Cố Khanh Khanh còn đang ngủ, đều là chồng múc cơm mang về.
Hôm nay hiếm thấy đôi vợ chồng trẻ cùng xuất hiện, Triệu Trạch giật : "Mặt trời mọc ở đằng tây nha, em gái Khanh Khanh , hôm nay dậy sớm thế?"
Cố Khanh Khanh : "Tối hôm qua em ngủ sớm. Chị A Niệm ăn uống thế nào? Không phun chứ."
“Còn , ăn chua chua, đến lúc đó sẽ lên núi hái quả quýt cho em nếm thử." Triệu Trạch ẩn ý liếc nam nhân bên cạnh đang đánh đồ ăn.
Xác thật còn tính cầm thú.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đều là nam nhân, Sở Đại hiểu ý giễu cợt trong mắt lão bạn, liếc xéo một cái: "Tránh , choáng chỗ tớ gắp cà tím kho."
Triệu Trạch mỉm tránh sang một bên: "Vâng , Sở Doanh Trường."
Nam nhân lười phản ứng tên họ Triệu .
Cố Khanh Khanh bọn họ đang đánh cái bí hiểm gì, câu cuối cùng, nghi hoặc: "Sở ... Doanh Trường?"
“ ." Đồ ăn còn nóng hôi hổi kính cận phủ sương, Triệu Trạch buông hộp cơm, tháo mắt kính xuống, dùng cổ tay áo lau lau: "Em còn ? Chúng đảo ngoài chỉ đạo viện, là quan lớn nhất."
Cố Khanh Khanh hỏi nam nhân đánh đồ ăn bên cạnh: "Anh chừng nào lên doanh trường thế? Sao em ?"
"Ngày hôm qua." Sở Đại thất thần, gắp hai miếng cá ít xương: "Về nhà bận quá, quên."
Cố Khanh Khanh hừ một tiếng, chắc chắn tính .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-208.html.]
Nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt cổ quái.
"Anh trai."
“Hả?” Người mắt lười biếng sang.
"Trong nhà còn hải sản, tối qua quên lấy cho ăn."
"Xì ... ha ha ha." Triệu Trạch mang mắt kính lên thấy lời , thật sự nhịn nổi, mắt kính trượt xuống .
Đừng trách, đừng trách, chủ yếu là hôm đó em gái Khanh Khanh ở nhà ăn Binh Đoàn nấu một nồi canh đoạt mệnh, cái ấn tượng khắc quá sâu.
Ở đây náo nhiệt vô cùng, Trương Kiến Thiết mắt thẳng tới, cầm lấy cái muỗng múc một miếng tôm, thịt kho tàu, cá hố, múc thêm ít khoai tay, phảng phất như thấy bọn họ, ném cái muỗng một .
Triệu Trạch lẩm bẩm: "Người ? Có ai đắc tội với nhỉ? ?"
Nói xong ngẩng đầu về Sở Đại, vẻ mặt như liên quan gì đến : "Hai một Doanh Trường, một Phó Doanh Trường, thấy khó chịu ?"
Trương Kiến Thiết quen , đây hai Binh Đoàn hợp tác với nhiều , còn từng tiểu phẫu cho lão Trương, , miệng thối, tính cũng , cái là rắn rỏi.
Xấu nhất là thích tranh cao thấp với khác, quân nhân mà, nhiều ít tính tranh cường háo thắng.
Triệu Trạch bây giờ thể tưởng tượng đến đến, hôm qua khi mệnh lệnh từ đưa xuống, buổi tối Trương Kiến Thiết trốn trong phòng bẻ ngón tay đếm quân công, đếm xem bản đánh bao nhiêu trận, xem kém Sở Đại ở .
Cơ mà xem bộ dáng coi ai gì, bộ dạng phục, phỏng chừng là tối hôm qua nhốt trong phòng mà còn hiểu.
“Tớ cần ." Sở Đại đưa Cố Khanh Khanh kéo đến bàn cách vách xuống ăn cơm, chỉ lưu một câu như .
Triệu Trạch suy nghĩ một chút, nghĩ đến vợ uống cháo, xoay múc thêm hai muỗng cháo trứng gà thịt ti.
Hai con đầu tiên giằng co, chẳng cần nhọc lòng gì.
Thẳng đến khi xuống bàn Cố Khanh Khanh còn ngơ ngác, nam nhân thong dong bình tĩnh chậm rì rì uống cháo, dám tin tưởng: "Anh trai, thăng chức ?"
Sở Đại khẽ nhướng mày, vốn là cảm thấy gì, mà thấy em vui vẻ như , khóe miệng mang theo vui vẻ: "Ừ, thăng chức nhất định sẽ cho em."
Cố Khanh Khanh nam nhân chuyện như lệ, chọc chọc khoai tây trong chén, lẩm bẩm lầm nhầm: "Trên đảo lớn nhất biên chế là Doanh trường, thăng lên cái gì nữa? Đảo trường?"
Nam nhân nhịn , nhặt xương cá mới đưa cho vợ: "Ăn , ăn xong em rửa hộp cơm, tập hợp đội."
Cố Khanh Khanh nghĩ đến vết thương ở lưng của , trong lòng lo lắng: "Hôm qua ? Hôm nay chú ý chút nha, buổi tối về tìm Triệu lấy ít thuốc, em bôi cho ."
"Đá cắt chút thôi." Sở Đại nhẹ nhàng bâng quơ sơ lược: "Được , buổi tối lấy thuốc."
Hai chuyện một lúc, những quân nhân đang ăn bên cạnh lượt cầm hộp cơm rời khỏi nhà ăn, Sở Đại cũng dậy, giơ tay chỉnh vành mũ, với vợ: "Buổi trưa đừng đợi , tự em đến nhà ăn ăn, hải sản trong nhà chờ buổi tối về ăn."
“Vâng, em , , chú ý an !” Cố Khanh Khanh nghĩ tới cái gì, dậy sờ sờ túi, sờ kẹo mới yên tâm.
Sở Đại trầm mặc em , trong mắt mang theo ý càng sâu: "Yên tâm , mang theo. Ngoan ngoãn ở nhà chờ về."
Cố Khanh Khanh gật đầu, thật là thơm thơm một cái, mà xung quanh còn nhiều quá, ở nhà, đành nhịn xuống.
Chờ chồng rời khỏi nhà ăn, cô trở về, tăng nhanh tốc độ ăn cơm, rửa sạch hộp cơm còn trở về, xách ấm nước múc nước ấm chào hỏi với lão Chu.
"Chu ban trường, cháu về đây. Cá và cà tím hôm nay ngon, khoai tây cũng mềm ngon lắm."
Lão Chu vẫy tay: "Được, trưa tôm viên, đừng quên đến ăn."