Tiêu Tiêu cắn một quả cà chua nhỏ, xong cảm thán một câu: “Nghe vẻ như đội sản xuất của chị khá giàu nha."
Điều cô đổi ấn tượng về vùng nông thôn ở khu vực trung bộ.
Trước đây, cô nghĩ rằng những vùng nông thôn ở các thành phố ven biển cuộc sống hơn các khu vực khác nhờ nguồn tài nguyên biển. Chính phủ cũng cho phép các đội sản xuất biển đánh cá, sản phẩm thu chia đều cho tập thể.
Những đội sản xuất gần quân khu phương Nam chỉ thể bày bán ở các khu chợ nhỏ, mà thậm chí còn thể cung cấp cá, tôm trực tiếp cho quân đội, giá cả tính theo giá thị trường.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cũng chỉ trong vài năm gần đây mới phát triển dần lên thôi, đó mấy thanh niên trí thức về nông thôn, giúp đội sản xuất trồng các loại cây kinh tế.” Cố Khanh Khanh cắn quả táo xanh mà Tiêu Tiêu đưa cho, : “Hiện tại đội sản xuất xây dựng lò gạch và trồng cây ăn quả, còn hợp tác với nhà máy gạch để cung cấp gạch đỏ cho nhà máy. Những thanh niên khỏe mạnh trong đội khi đến cuối năm kết toán công điểm, thu nhập thua kém gì công nhân việc tại nhà máy quốc doanh ở thành phố.”
Tiêu Tiêu Cố Khanh Khanh sẽ dối để khoe khoang mà trong lòng vẫn cảm thấy khó tin: “Công nhân bậc một của nhà máy quốc doanh khi nghề thu nhập cũng 25-26 tệ đúng ?"
“ , những thanh niên khỏe mạnh, chăm chỉ trong đội sản xuất của chị thu nhập cỡ chừng đó. Anh họ chị, Cố Hùng, năm ngoái trung bình mỗi tháng kiếm 37 tệ, mỗi ngày nhiều việc. Các trai khác chỉ 27-28 tệ một tháng thôi."
“...” Tiêu Tiêu thật sự thể tưởng tượng nổi, đây cô chỉ nghĩ rằng điều kiện của nhà Cố Khanh Khanh hơn một chút so với các gia đình nông thôn khác, ngờ mức sống trung bình của đội sản xuất của họ khá .
“Chủ yếu vẫn là nhờ các cây kinh tế, thu nhập đều từ đây mà .” Cố Khanh Khanh xát muối cá, sang với cô gái đang ngẩn ngơ: “Giúp chị một tay , mang nhà bếp ướp ba đến bốn ngày.”
“Được.” Tiêu Tiêu lấy tinh thần, đặt chén cà chua nhỏ xuống đất, cùng Cố Khanh Khanh khiêng chậu cá.
Khi họ xong mấy cái , bàn ăn Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt dọn dẹp sạch sẽ, Cố Xán Dương quét nhà, Cố Thanh Liệt rửa chén, ông Tần và Sở Uyên thì ở thư phòng luyện chữ, chuẩn nghỉ trưa.
“Em nghỉ trưa ?” Cố Khanh Khanh ngại ngùng : “Hay là khi chú Tần nghỉ trưa, chúng thư phòng với ông một tiếng tìm album ảnh nhé? Nếu thì thời gian khác cũng tiện phòng sách phiền ông.”
Hiện tại Tần Chu đang sống trong phòng sách, Sở Đại và Chữ Chiêu từ đem đến một chiếc giường gỗ lớn, may mà phòng sách đủ rộng, ánh sáng , sống ở đây cũng thoải mái.
“Được đấy, tìm thôi.” Tiêu Tiêu vui vẻ đồng ý.
Trước tiên gõ cửa, bên trong vang lên tiếng: “Vào .”
Cố Khanh Khanh đẩy cửa bước , thấy ông Tần đang luyện chữ, cô yên lặng một lúc để quan sát.
Chữ của ông như mây trôi nước chảy, uyển chuyển mà tự do, phần phóng khoáng, gò bó theo quy chuẩn nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-434.html.]
Bên cạnh còn một bức chữ khác, từng nét bút như xuyên thấu qua tờ giấy, mang theo khí phách mạnh mẽ.
Nếu tận mắt thấy ông Tần , lẽ cô nghĩ chữ chữ mới là của ông.
Tần Chu mỉm : “Có con cảm thấy rằng chữ mới thực sự giống chữ của cha con đúng ?"
Cố Khanh Khanh gật đầu, ngượng ngùng : “Bình thường cha vẻ là kiềm chế, ngờ chữ phóng khoáng như .”
“Là bừa bộn thì đúng hơn.” Sở Uyên bên cạnh, tay chắp lưng, sửa lưng.
“Lão già hồi trẻ còn ngông cuồng hơn cả cha, đừng thấy bây giờ ông trông vẻ nho nhã giả tạo, thực trong xương cốt vẫn kiêu ngạo lắm."
Tần Chu nho nhã, đặt bút lông xuống: “Đừng tin lời cha con , nếu ai kiêu ngạo nhất, ngoài Sở Uyên tìm ai khác."
Cố Khanh Khanh đồng ý, cha cô trải qua một cuộc đời đầy truyền kỳ, hơn nữa còn đỗi thâm tình.
Nghe Chữ Chiêu , mỗi năm lễ thất tịch, ông đều đến mộ chồng cô suốt một ngày. Từ khi Sở Đại còn nhỏ nhiều mai cho ông, khi đó ông là quân trưởng.
Đừng là dẫn theo một đứa con trai, dù là dẫn theo bốn, năm đứa con cũng vô cô gái sẵn sàng lấy ông.
Ông từ chối dứt khoát, rằng đời sẽ lấy vợ nữa và cũng chỉ một con là Sở Đại.
Sở Đại hài lòng với cha là về những phương diện khác, tính cách, tính tình, cách cha đối xử với , nhưng riêng về điểm thì gì để chê.
Tiêu Tiêu cũng cúi xuống : “Chú Tần, chú và chú Tần hồi từng đánh trận với ạ?”
Chuyện cô từng ai trong nhà nhắc đến.
Cha cô, Tiêu Hồi gặp Sở Uyên đầu khi ở quân khu, lúc đó một là lữ trưởng, một là quân trưởng.
Bây giờ một là quân trưởng, một là tư lệnh.
Cô cũng ông Tần ở quân khu, mười tám năm ông ở quân khu một thời gian, đó điều động .
Những năm qua, ông cũng thường xuyên trở về thăm, ông mang phận đặc biệt, việc quân khu khó khăn gì.