Năm 1975, ngày 21 tháng Giêng, dương lịch ngày 3 tháng Ba.
Thứ Hai, trời nắng.
Cố Khanh Khanh mang theo hai đứa nhỏ, cùng với Cố Xán Dương đang nghỉ phép, tiễn Cố Thanh Liệt đến căn cứ quân, mang theo túi lớn túi nhỏ.
“Đến Binh Đoàn Xây Dựng nhớ đưa cá mặn cho thím Dư phơi khô nhé, thích ăn tôm, tôm thì giữ mà ăn, đừng cho khác. Còn nữa, em mang cho một hũ tương ớt và củ cải muối, đều để trong túi nhỏ ở bên cạnh túi hành lý...”
Cố Khanh Khanh nắm tay Đoàn Đoàn, miệng ngừng dặn dò.
Cố Thanh Liệt hai tay xách đồ, nặng trĩu, giống như những nhớ mong của em gái.
“Biết , , em cứ trồng ớt thật , đợi về đây mỗi ngày đều ăn."
“Em gái , chuyển tới quân khu phía Nam thì ăn ở nhà ăn , ngày nào cũng ăn cùng nhà em, em nghĩ tiền ăn uống bao nhiêu thì hợp lý?” Cố Thanh Liệt để lộ hai chiếc răng khểnh nhỏ.
“Xem lúc đó bao nhiêu tiền trợ cấp, một tháng ít nhất cũng một hai trăm, Binh Đoàn Xây Dựng thăng lên đoàn trưởng, trợ cấp tăng ít đúng ?" Cố Khanh Khanh liếc hai.
Cố Thanh Liệt em gái đang giận, đùa nữa: “Cũng , một trăm linh hai đồng. Một hai trăm một tháng thì cộng thêm trợ cấp của cả nữa.”
Cố Xán Dương để ý đến hai em đang cãi , bế bé Niên Niên về phía nhà kho máy bay.
Trên bãi đáp, sáu chiếc máy bay vận tải Y-5 sẵn sàng cất cánh, vật tư chất lên, các chiến sĩ điều động từ quân đội dã chiến lên máy bay.
Chữ Chiêu thuộc đội kỹ thuật vô tuyến điện của quân, vì với Cố Thanh Liệt nên dành chút thời gian đến tiễn .
“Lần cha âm mưu gì, tình hình chắc là chiến tranh. Lão Cố, bảo trọng, khi về mời một bữa ở tiệm cơm quốc doanh."
Cố Thanh Liệt ngốc nghếch: “Được thôi, tích lũy nhiều phiếu lương , sẽ ăn một bữa no nê.”
“Chỉ cần trở về bình an, sẽ dẫn xem phim ở rạp chiếu phim Nhân Dân Nam Dương.” Chữ Chiêu vỗ vai : “Bảo trọng.”
“Được.”
Cố Khanh Khanh bế bé Đoàn Đoàn lên, : “Cậu hai đánh trận , với sớm về nhà.”
“Cậu ~ về nhà!” Bé nhỏ nhào đàn ông cao lớn, hai tay nhỏ đặt lên vai , “Chụt” một cái hôn lên mặt .
“Được, sẽ sớm trở về, chơi với Đoàn Đoàn của chúng ha.” Cố Thanh Liệt cọ cằm lên đầu tóc mềm mại của bé, cảm thấy lòng chua xót mà buồn ghê gớm.
Hóa em gái cái gì cũng cả.
Bé Niên Niên dường như nhận điều gì, vẫy tay nhỏ nhào hai, Cố Xán Dương bế bé gần, bé Niên Niên ôm cổ hai, đầu vùi cổ hai cọ qua cọ .
Rõ ràng là lưu luyến rời.
Cố Thanh Liệt cũng nỡ xa hai cháu nhỏ, hai bé ngoan, nũng để lớn vui lòng, ăn vụng còn chừa phần cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-453.html.]
“Niên Niên gì với hai?” Anh hỏi.
Bé Niên Niên ngẩng đầu lên từ cổ , giọng non nớt : “Thích ~”
Tim Cố Thanh Liệt run lên, bé nhỏ một lúc lâu, : "Cậu cũng thích Niên Niên, Niên Niên của chúng ngoan ngoãn lời , đừng quậy phá, đợi về gì cũng . Biết ?”
Bé Niên Niên hiểu hết gật đầu.
Cố Thanh Liệt cảm thấy lòng ấm áp vô cùng.
Cố Khanh Khanh thả Đoàn Đoàn xuống, bước tới ôm eo hai, mặt dựa lồng n.g.ự.c ấm áp của , nhẹ nhàng : “Bình an trở về, đừng em lo lắng.”
Cố Thanh Liệt định trêu chọc em vài câu, Cố Khanh Khanh nhanh chóng đầu , lưng .
Có một giọt nước nóng hổi rơi lên mu bàn tay .
Nóng rực thẳng tim .
Cổ họng như nghẹn , bóng lưng mảnh khảnh của em gái mà nên gì.
“Lên máy bay.” Giọng nam trầm lạnh vang lên: “Cả nhà chờ em ở quân khu."
“Được .” Cố Thanh Liệt kìm nén cảm xúc, nở nụ rạng rỡ.
9 giờ 30 sáng, phi đội Y-5 cất cánh.
Khi máy bay khuất dạng bầu trời, Cố Khanh Khanh mới rời mắt, với trai: “Chúng về nhà thôi.”
“Ừ.” Cố Xán Dương bế bé Niên Niên, chuyện với Chữ Chiêu vài câu, cùng Cố Khanh Khanh về đại viện.
Đi nửa đường, Cố Khanh Khanh đột nhiên hỏi: “Anh, lo cho hai ?”
“Có chút.” Cố Xán Dương thành thật : “ tin tưởng .”
Cố Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm, rạng rỡ: “Em cũng tin , giỏi, phá hủy tổng hành dinh của quân địch, tướng gì đó cũng b.ắ.n nát đầu, còn phá kho vũ khí nữa.”
“Emmerson.” Giọng nam nhàn nhạt tiếp lời.
Vân Mộng Hạ Vũ
“, đúng, là ông già đó.” Cố Khanh Khanh hào hứng, suốt quãng đường khoe khoang về Cố Thanh Liệt.
Ánh mắt Cố Xán Dương ngập tràn ý .
Nhanh chóng đến ngày 23 tháng Giêng.
Là ngày giỗ của cha Thẩm Tuy.
Hôm nay là thứ Tư, Sở Đại đặc biệt xin nghỉ hai ngày, cũng xin cho Thẩm Tuy nghỉ học hai ngày, khi báo cáo mượn một chiếc xe từ đội ô tô.
Đưa vợ con cùng Thẩm Tuy rời khỏi quân khu, ngoài đưa chứng minh quân nhân và giấy phép xe cho lính canh kiểm tra, đó mới cho qua.