"Cậu thương khỏi nên khẩu vị ngày càng nặng nhỉ." Sở Đại lắc đầu: "Lần món cua cay đó chịu nổi, còn là cay."
" cứ tưởng ở cùng em gái lâu thì cũng ăn một chút cay chứ, ai ngờ còn bằng Đoàn Đoàn và Niên Niên." Cố Thanh Liệt khinh bỉ đáp.
"..." Sở Đại cố nhịn: "Cái mà gọi là " cay" là cả đĩa ớt xanh xanh đỏ đỏ, mà tiếp tục thế thì đừng mong kiếm vợ ở Nam Dương."
"Không trong quân khu còn nữ binh từ nơi khác đến ?" Cố Thanh Liệt để ý: "Không , cũng gấp gì chuyện yêu đương."
"Thật là ..." Sở Đại mắng: "Cậu với cả chẳng ai bận tâm."
Hai bước sân, Sở Uyên và Tần Chu theo họ một bước.
Cố Khanh Khanh bưng đồ ăn : "Đi rửa tay , hôm nay chị Thường Nguyệt mang qua một quả dưa hấu, em để trong tủ lạnh cho mát , lát nữa ăn cơm xong ăn tráng miệng."
Sở Đại lời rửa tay, khi thì thấy hai đứa con đang cầm hai chiếc bánh rán hẹ vàng óng thơm phức, ăn ngon lành.
"Không sợ hẹ mắc răng con?" Anh tùy tiện kéo ghế cạnh Thẩm Tuy.
"Cắt nhỏ lắm, mà mắc răng ." Cố Khanh Khanh đặt đũa chén xuống, lườm một cái: "Hơn nữa, con bao nhiêu cái răng ?"
Sở Đại thành tiếng, giọng trầm trầm: "Nghe , mấy đứa nhóc, các con mấy đứa răng đấy."
Niên Niên liền gấp gáp, nhe răng : "Răng! Niên Niên !"
Hàm răng trắng nhỏ xíu thật đáng yêu.
Sở Uyên ôm lấy đứa cháu nhỏ đang vung tay múa chân lòng, dỗ: "Niên Niên đừng để ý tới cha con, khi cha con bằng tuổi con đừng là răng, còn thường xuyên tè dầm nữa cơ, ngoan như Đoàn Đoàn và Niên Niên , tự vệ sinh ."
Cố Thanh Liệt chịu bỏ qua cơ hội châm chọc, rửa tay sạch, lau khô lên đùi, cầm đại miếng bánh rán nhân hẹ nhét miệng: "Wow, lão Sở còn nhỏ tè dầm ."
"..." Sở Đại liếc mắt đang dối mà chớp mắt, thật vô nghĩa: "Cậu tin mấy chuyện nhảm nhí ? Suốt cả năm ông ở nhà hai ngày là nhiều , cơ hội nào mà thấy tè dầm chứ?"
"Vậy .” Cố Thanh Liệt xuống cạnh Sở Đại, tươi: "Cha , ngài lời vô nghĩa kìa cha."
"Đừng đổ dầu lửa nữa." Cố Khanh Khanh vỗ vai hai một cái: "Đi bếp mang cơm ."
"Rồi, ." Cố Thanh Liệt dậy ngay.
Từ khi hai đến, khí trong nhà càng thêm vui vẻ, náo nhiệt, Sở Uyên và Tần Chu thường xuyên Cố Thanh Liệt chọc ha hả.
Hai vị trưởng bối âm thầm bàn bạc việc tìm đối tượng cho Thanh Liệt. Trưởng bối nhà họ Cố ở trong quân khu, hai em họ theo Cố Khanh Khanh gọi Sở Uyên và Tần Chu là cha và cha nuôi.
Không thể để hai em cứ thế mãi .
Cố Xán Dương bọn họ lo lắng lắm vì cô gái Tiêu Tiêu quấn lấy buông, hai nghĩ chuyện là chuyện sớm muộn thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-517.html.]
Còn về Cố Thanh Liệt, đứa trẻ thật sự vô tư vô lo, tin lời Chử Chiêu , cái gì mà đối tượng tìm lúc nào mà chẳng .
Nếu chuyện thể nhẹ nhàng như lời Chử Chiêu thì đến mức thường xuyên đuổi đánh chạy khắp sân.
Giờ vẫn thường trốn trong ký túc xá ở khu quân, dám về nhà.
Khi Cố Thanh Liệt bưng cơm , hai em tiên xới cơm cho hai vị trưởng bối, Đoàn Đoàn và Niên Niên tự cầm ghế nhỏ ăn canh thịt ở bàn .
Cố Khanh Khanh chút lơ đễnh, cô cơ mà thế nào, biểu cảm mặt vô cùng phức tạp.
Cố Thanh Liệt kéo ghế bên cạnh cho em gái xuống: "Có chuyện gì thế? Không là em đánh với các thím ở đại viện đấy chứ?"
"Thua ?" Anh hỏi tiếp.
Cố Khanh Khanh cạn lời: "Em loại ớt nhỏ thích gây chuyện, gây gổ với chứ? Em thấy ngứa đòn đúng ?"
"Vậy em đang suy nghĩ cái gì?"
... Cô do dự một lát, đối diện với ánh mắt tò mò của , nhẹ giọng : "Hôm nay con cùng chị Thường Nguyệt tới bệnh viện quân y."
"À." Cố Thanh Liệt gật đầu: "Hình như chị thai đúng ." Thấy tôm xào cay, nghĩ đúng là và em gái tâm linh tương thông, tiếc là hôm nay Cẩu Thặng nhiệm vụ, ăn những món ngon .
Thịt kho, sườn chua ngọt, cá hấp, đều là món thích.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mặc dù thích ăn cay hơn, cơ mà cũng thích mấy món lắm.
"Vâng." Cố Khanh Khanh xuống cạnh hai, gắp một đũa rau xanh, : "Hôm nay em nhờ quân y bắt mạch."
"Hả?" Sở Đại Cẩu Đản bên cạnh, đầu vợ: "Em thấy khó chịu ở ?"
Sở Uyên và Tần Chu cũng lặng lẽ cô.
Thẩm Tuy chăm chú chị gái, chị gái vẻ khó , thôi.
Cố Khanh Khanh đặt bát đũa xuống, kìm mà thở dài: "Không là thoải mái, quân y con hỉ mạch."
“……”
“……”
“……”
Đừng Sở Đại, Sở Uyên và ông Tần cũng đều đặt bát đũa xuống, Cố Thanh Liệt miệng vẫn còn nửa con tôm kịp nuốt, ngơ ngác em gái, miệng há hốc.
Thẩm Tuy cũng ngơ ngác theo.