Cố Khanh Khanh phản ứng của họ bật , cảm giác ưu tư trong lòng vơi chút ít: "Quân y là hơn một tháng ."
Sở Uyên: "..." Ông vẫn còn cảm giác thể tưởng tượng .
Sau khi tính toán ngày tháng trong đầu, Sở Đại bỗng tỉnh ngộ: "Trước khi Binh Đoàn Xây Dựng?"
"Dạ chắc là ." Cố Khanh Khanh kìm mà gãi đầu, cố tránh ánh mắt sâu xa của chồng.
Sở Uyên và Tần Chu liếc , nụ dần hiện lên trong ánh mắt đối phương, bàn cơm phong phú đồ ăn: "Khanh Khanh về con đừng nấu cơm nữa, chúng sẽ lấy cơm từ nhà ăn về." Ông vui mừng từ tận đáy lòng, nhà họ Sở đến đời Sở Đại con cháu thưa thớt, ông chỉ một đứa con trai duy nhất.
Dù tức giận đến mức đau gan, ông cũng cách nào, thể g.i.ế.c đứa con trai duy nhất .
Giờ thấy con cháu đầy nhà, tự dưng cảm nhận sự an yên tuổi già.
Đến tuổi , tới địa vị , điều duy nhất mà ông mong chỉ là con cháu vây quanh.
Có lẽ ông thực sự già .
Sở Đại phản đối: "Nếu em quen ăn đồ nhà ăn, sẽ mang cơm từ chỗ cả về cho em." Nhà ăn của phi công ngon hơn nhà ăn khác. Tiền trợ cấp của Cố Xán Dương cao, nuôi một em gái là vấn đề.
Đôi khi Cố Thanh Liệt cũng thường qua đó ăn ké.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh cảm thấy ấm lòng khi thấy gia đình quan tâm đến đến , vô cùng hạnh phúc.
Cô nhẹ nhàng đáp: "Cha, con , nấu ăn việc vất vả gì, cha đừng lo."
Sở Uyên nghĩ một chút cũng đồng ý, vẫn nhắc nhắc : "Nếu thấy mệt thì đừng nữa, chăn trong sân con cũng cần lo, buổi tối cứ để mỗi tự trải."
"Dạ."
Sở Đại dậy, vỗ vai Cẩu Đản: "Cậu chỗ của ."
"Không ." Cố Thanh Liệt chịu dậy: "Trước đây khi em gái sắp sinh, mới đảo, bây giờ thể bỏ lỡ, khi mang thai, ai nhiều thì con sẽ giống đó, con nhất định giống ."
Sở Đại trực tiếp kéo ghế của , nhướng mày : "Vậy thì nên xa một chút."
"Tại chứ?! trai thế mà." Cố Thanh Liệt thấy cha cứ , dần dần chột : "Thực con giống cả nhiều mà."
Cố Khanh Khanh khẩy: "Vậy để em thấy cả nhiều chút?"
"Anh bận, thời gian." Cố Thanh Liệt xoa mặt, liếc hai cháu trai vẫn đang xem TV ăn canh thịt bên , trong lòng đột nhiên một ý nghĩ lóe qua: "Không là sinh đôi chứ?"
Nói xong tự dưng phấn khích vui vẻ xoa xoa tay.
“Làm thể!” Cố Khanh Khanh theo phản xạ phủ nhận, nhưng trong đầu kìm mà nhớ đến lời của chị Thường Nguyệt.
"... Chắc là ." Cô tự lẩm bẩm.
Sở Đại vợ một lúc, nắm tay cô bàn, đặt lên đùi , hỏi: "Ngày mai đưa em đến bệnh viện quân y kiểm tra nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-518.html.]
"Chị Thường Nguyệt là thai còn nhỏ, mạch rõ, thể phát hiện ." Cố Khanh Khanh suy nghĩ một chút, : "Em hẹn với chị cuối tháng cùng đến bệnh viện quân y, lúc đó cũng gần ba tháng ."
"Anh sẽ cùng em." Anh gật đầu.
"Anh cũng ." Cố Thanh Liệt : "Cuối tháng nghỉ, sẽ cùng ."
Sở Uyên và Ông Tần liếc : "Chúng cũng ."
Ông Tần gật đầu: " ý kiến."
Cuối cùng Thẩm Tuy cũng , hai đứa nhỏ mang theo luôn.
Cố Khanh Khanh ngẩn một lúc, bừng tỉnh: "Như ... quá đông ."
Hơn nữa với phận của cha mà đến bệnh viện quân y, chắc chắn sẽ lãnh đạo bệnh viện quân y chú ý.
Cô sợ sẽ gây phiền phức cho cha.
"Đến lúc đó chúng trực tiếp tìm quân y thâm niên nhất khám cho Khanh Khanh." Sở Uyên để ý những điều : "Cũng việc gì lớn."
Thực sức khỏe của ông vẫn viện trưởng bệnh viện quân y kiểm tra định kỳ, sẵn tiện nhờ ông kiểm tra cho Khanh Khanh luôn.
Cố Khanh Khanh sang chồng, thấy gì, đành gật đầu: "Vậy thì phiền cha, cuối tháng cha bận ? Nếu bận thì cha cần cùng chúng con , công việc quan trọng hơn ạ!"
"Bộ tư lệnh dựa cha vận hành, một ngày ảnh hưởng gì , cháu trai ... cháu gái của cha quan trọng hơn." Sở Uyên vô thức cháu trai, nhớ đến ở nhà họ Cố, Cố Thiết Trụ nhà họ trọng nam khinh nữ, chỉ mong một cô cháu gái.
Sợ Khanh Khanh hiểu lầm trọng nam khinh nữ, ông liền sửa lời ngay.
Đã hai cháu trai , là trai gái ông đều thích, thể là sinh đôi cũng nên.
Trong xương cốt vẫn mang nặng tư tưởng truyền thống cũ, giống như Sở Đại vô tư, hiện giờ nhà họ Sở ngày càng thịnh vượng, ông gấp chờ nổi cúng bái tổ tiên.
Ông Tần cũng vui, Khanh Khanh là hậu bối ông quý nhất, gặp một đứa trẻ như lúc tuổi già là phúc của ông trời dành cho ông.
Mỗi khi Đoàn Đoàn và Niên Niên gọi ông là ông nội, cái giọng trẻ con non nớt đó khiến lòng ông tan chảy.
Cuộc đời còn gì hối tiếc nữa.
Chuyện Cố Khanh Khanh mang thai Cẩu Đản với Cẩu Thặng, buổi tối đến thăm ngay.
Cố Thanh Liệt miệng vẫn luôn lẩm bẩm: "Phải để nhóc con nhiều hơn!"
Cố Khanh Khanh liếc nhẹ một cái, tiếng lẩm bẩm lập tức dừng .
Buổi tối, mấy đàn ông để Cố Khanh Khanh nấu ăn, chen chúc trong bếp bàn xem nên nấu món gì.
Cố Khanh Khanh tựa cửa bếp, họ lúng túng vụng về.
Hôm nay là ngày nhà họ Sở ăn tối muộn nhất, thế mà cả nhà ai nấy vui vẻ, Sở Uyên thậm chí còn lấy rượu cũ cất giữ nhiều năm mời .
Cố Khanh Khanh sofa chơi khóa Lỗ Ban với các con, Cố Thanh Liệt từ bếp bê thức ăn : "Đến giờ ăn !"