Khi đến đảo Bạch Sa, Cố Khanh Khanh cảm thấy phần thể thích nghi. Cô lớn lên ở thành phố Diêm, đột ngột đến nơi nóng ẩm tận cùng phương Nam, ngày nào cũng cảm thấy nhớp nháp. Không chỉ vì mồ hôi mà còn vì đầu óc cũng cảm thấy nặng nề, như thứ gì đó bao trùm, chút thoải mái. Chồng thấy cô ủ rũ nên tìm Triệu Trạch.
“Thân thể nặng nề, dễ mệt mỏi, vận động nhiều.” Sở Đại kéo ghế xuống đối diện Triệu Trạch, : “Kê đơn thuốc .”
“Những triệu chứng ...” Triệu Trạch suy nghĩ một lúc, : “Sao giống mang thai thế?”
Người đàn ông vốn lười biếng tựa lưng ghế đột nhiên thẳng dậy, lưng cứng đờ.
“Cậu chắc chắn chứ?”
Triệu Trạch cạn lời: “ gặp chắc chắn ? Bản tính toán ?”
Sở Đại nghĩ một lúc : “Không thể nào.” Lần nào cũng biện pháp phòng tránh mà.
Người đàn ông nhíu mày: “Hai thùng quà cưới mà tặng lúc chúng kết hôn, hết hạn ?”
“Ê, đừng bậy, đều là hàng sản xuất mới nhất, do nhà máy cung cấp trực tiếp cho quân đội, ai dám giả chứ?” Triệu Trạch thấy tâm trạng yên, trêu đùa nữa: “Chắc do vùng biển ẩm nặng, cô tới phương Nam thích nghi .”
“ kê cho ít thuốc bột Sâm Linh Bạch Truật, mang về cho em uống vài ngày xem .” Triệu Trạch đưa cho Sở Đại hai gói thuốc: “Dù nhiệm vụ gần đây nặng nề, cũng quan tâm đến em nhiều hơn, cô gái nhỏ ngại xa xôi đến đây theo chịu khổ, đừng để em cảm thấy để ý đến em .”
Biết mang thai, Sở Đại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng chút hụt hẫng khó tả. Anh luôn nghĩ đợi cô quen với cuộc sống đảo mới tính đến chuyện con, nếu thực sự nếu thì nghĩ sẽ vui đến phát điên mất.
Người đàn ông tựa lưng ghế, ngón tay cầm sợi dây của gói thuốc: “Đừng chỉ nhắc nhở , Tiểu Niệm theo cũng dễ dàng, đối xử với cô một chút.”
“Đó là điều đương nhiên.”
—
Hôm , sáu giờ rưỡi chiều.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Đại thành nhiệm vụ, với Triệu Trạch về khu quân nhân phía Bắc. Binh Đoàn Xây Dựng và Binh Binh Đoàn Lục Trung điều đến đây đều ở khu phía Bắc, nhà của Triệu Trạch cách nhà họ Sở xa.
“Thuốc tác dụng ?” Triệu Trạch hỏi.
“Có chút tác dụng,” Sở Đại diễn tả thế nào, “Nhìn vẻ tinh thần hơn .”
“Tinh thần thế nào?”
“Mấy ngày dễ buồn ngủ, thích . Hôm qua cô lau cửa sổ nhà.”
Gần đây trời nồm, cửa sổ và sàn gỗ lầu luôn ẩm ướt, Cố Khanh Khanh cầm khăn khô lau khắp nơi. Lau xong bao lâu kính ướt đẫm, cô cứ lặp lặp , thấy phiền.
“...” Triệu Trạch im lặng một lúc: “Ngày mai lấy thêm một liều thuốc nữa nhé, sẽ tăng liều lượng.” Cô gái đây nhảy nhót khắp nơi ở binh đoàn xây dựng, giờ bỗng trở nên “yên tĩnh” như , quả là vấn đề.
Sở Đại gật đầu, tay sờ túi áo, chạm trái cây dại, nhanh chóng trở về nhà.
Gần đây Cố Khanh Khanh đang học nấu ăn, Sở Đại ít khi ăn ở nhà ăn. Lúc đầu nấu ăn ngon lắm, Cố Khanh Khanh thương ngày mai đào hầm, việc chân tay, nên nhà ăn mua bánh bao về cho . Giờ vị khá hơn, mấy trong Binh Đoàn Xây Dựng như Triệu Trạch thường đến ăn ké.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-617.html.]
Bình thường mấy đàn ông bận rộn, Tiểu Niệm sẽ sang tìm cô để nghiên cứu công thức nấu ăn, lên danh sách nguyên liệu để nhờ tàu tiếp tế mang đến .
“Vợ ơi.” Vừa sân, đàn ông cởi áo khoác quân trang, phủi bụi đất áo treo lên cây sào tre.
“Ở trong bếp đây ~” Giọng mềm mại của cô gái nhỏ vang lên, về, âm cuối tràn ngập niềm vui kìm nén .
Người đàn ông mỉm , lấy trái cây đỏ từ túi áo khoác bước bếp.
Cố Khanh Khanh đang cắt rau, Tiểu Hoan đậu hũ, cho cô hai miếng, cô hun khói mấy hôm , thành đậu hũ khô, chuẩn xào với thịt thái sợi.
Quả rửa sạch bỏ bát, đàn ông nhón lấy một quả đưa đến bên miệng cô.
Cố Khanh Khanh cắn một miếng, mày mắt cong cong: “Ngọt mà?”
“Ừm.” Sở Đại giơ tay, lau sạch nước quả bên miệng cô: “Biết em thích ăn chua, nếm thử khi hái.”
Đi đào kho là rừng rậm, nhiều trái cây dại, Sở Đại dù từng thấy nhưng Triệu Trạch ở đó. Cái nào ăn cái nào , đều nắm rõ.
Cố Khanh Khanh kiễng chân, vùi đầu lòng : “Cảm ơn ~”
“Khách sáo gì, em gái.” Người đàn ông cúi đầu .
Ăn tối xong, Cố Khanh Khanh giường, đàn ông ghế bên cạnh, chuyện với đầu cuối n——
“Cháu trai nhỏ tặng cho em nhiều tôm biển, nhà ăn hết, em tính phơi khô nhờ tàu tiếp tế mang về Nam Dương, lúc đó sẽ gửi điện báo cho cả, nhờ gửi về thôn Đại Truân Tử.”
Cánh tay đàn ông đặt lưng ghế, gật đầu : “Chừng đó đủ ? Vài hôm nữa bọn nghỉ, sẽ gọi mười mấy của em cùng bắt cá, phơi thêm gửi về.”
“Được ạ.” Cố Khanh Khanh thấy giữa chân mày vẻ mệt mỏi, cô dậy, bàn tay nhỏ đặt lên vai , nhẹ nhàng xoa bóp: “Anh , mỗi ngày các vất vả lắm ?”
“Cũng tạm, khác gì mấy so với khi huấn luyện ở Binh Đoàn Xây Dựng.” Sợ cô gái nhỏ lo lắng, thật: “Làm việc trong kho nóng, thoải mái hơn bên ngoài.”
Trên đảo ngày càng nóng, một ngày vài bộ quần áo, chỉ cần động chút là ướt đẫm mồ hôi.
Cố Khanh Khanh tin là thật, động tác tay nhẹ nhàng, chậm rãi.
Người đàn ông bỗng : “Em gái.”
“Ừm?” Cô gái nhỏ mơ hồ.
“Sợ đau ?”
Cố Khanh Khanh kịp phản ứng, chậm rãi bổ sung: “Không nỡ dùng lực .”
Cô mạnh tay hơn: “Sở Đại! Đừng một tấc là tiến thêm một thước.” Giọng mềm mại chút uy lực nào, Sở Đại nghĩ rằng liều thuốc thật sự tăng thêm. Trước đây cô là một cô gái mạnh mẽ, giờ giống như một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, dù giận cũng cào , chỉ trừng mắt mà thôi.
Trên đảo nhiều nước, Sở Đại quen với những ngày thiếu nước ở Binh Đoàn Xây Dựng, đợi vợ tắm xong mới tắm. Tuy cô gái nhỏ thường mất cả giờ đồng hồ để tắm rửa, hôm nay vẻ lâu quá.