Lục Nam Chinh gắp đồ ăn cho cháu nội, : “Hôm nay nghỉ ngơi một hôm, ông nội dẫn ba đứa con chơi, ?”
“Ông nội, chơi ạ?”
Bọn họ cũng chơi, nhưng phát hiện trong kinh đô chỗ nào vui để chơi.
Bình thường Lục Nam Chinh bận rộn, hiếm khi ngoài chơi thả lỏng, hỏi ý kiến của ba đứa nhỏ: “Mấy đứa thích cái gì ?”
“Ông nội, con xem máy bay.” Lục Trường Khiếu ý tưởng.
“Con cũng xem.”
Bọn họ kinh đô sân bay, thường xuyên máy bay bay ngang qua đầu, nhưng bao giờ đến nơi đó xem trực tiếp, hiện tại cần máy bay đến nơi khác, nhưng đến đó tận mắt xem.
“Được thôi, chiều nay ông dẫn ba đứa xem máy bay.” Lục Nam Chinh chú do dự đồng ý ngay.
Cha chồng dẫn ba đứa nhỏ chơi, Cung Linh Lung cùng với bọn họ, lúc chiều cô gặp Tôn Đỉnh, thanh lý đống hàng hóa chồng chất như núi trong gian.
“Linh Lung, chiều nay cha dẫn bọn nhỏ chơi, năm giờ chiều về.” Lục Nam Chinh xe do đơn vị cung cấp, cần cô phụ trách đưa đón.
Cung Linh Lung gật đầu mời: “Cha, tối nay cha về nhà bọn con ăn cơm , lát nữa con sẽ gọi điện thoại cho Thu Đồng, gọi em cũng đến ăn cơm luôn.”
“Được .”
Lục Nam Chinh đồng ý, đó : “Vừa lúc cha chuyện với con, chờ ăn cơm chiều xong .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-810.html.]
Nói chuyện với cô xong, ông hỏi con trai: “Tĩnh Dương, lúc con là sẽ sắp xếp tìm chăm sóc cho Tiểu Vận và Đường Đường, tìm phù hợp ?”
“Con mời chị Ngọc. Chị Ngọc chăm sóc cho phụ nữ mới sinh và trẻ nhỏ đều cẩn thận, đồ ăn nấu cũng ngon, hiện tại dì Cung tạm thời cần giúp đỡ, cho nên đề cử chị Ngọc đến chăm sóc giúp bọn con một đoạn thời gian.”
Hiện tại bạn nhỏ Hàn Xích Xích năm sáu tháng , trong thời gian đều ở trong viện gia thuộc của bộ đội, hiện tại Cung Vãn Đường đang tự tay chăm sóc cho nhóc con , tính toán chờ đến sáu tháng cuối năm bà trường học giảng dạy , nhờ chị Ngọc đến chăm sóc giúp tiếp.
“Chuyện chăm sóc con nhỏ cha cũng giúp gì, hai đứa nhớ để ý quan tâm nhiều hơn. Cha sẽ trả tiền lương mỗi tháng cho chị Ngọc, sẽ đưa đến cho bọn con đúng giờ.”
“Không cần, bọn con tiền riêng, bọn con tự trả .” Lục Tĩnh Dương từ chối.
“Hiện tại hai đứa đều còn đang học, tiền trợ cấp trong trường chỉ đủ cho hai đứa tiêu xài, cha sẽ trả tiền lương cho chị Ngọc, các chi tiêu còn của Đường Đường thì bọn con tự gánh vác, hai em bọn con đều như thế.”
Lúc khi Cung Linh Lung sinh con, mỗi tháng Lục Nam Chinh đều sẽ trợ cấp cho bọn họ năm mươi đồng, coi như là tiền lương của Từ Giai Du, phần còn coi như là phụ giúp trợ cấp cho cuộc sống hằng ngày.
Sau khi ba em tròn một tuổi, Cung Linh Lung thuê chăm sóc con nhỏ nữa, cũng cho cha chồng chu cấp tiền cho .
Ông việc luôn công bằng, lúc con trai con dâu cần giúp đỡ thì sẽ giúp đỡ về mặt kinh tế, Chu Lan Cầm cũng khuyên nhủ con trai con dâu: “Nếu đây là chuyện cha con quyết định thì các con cứ nhận lấy , chờ ông già cần chăm sóc, hai đứa chăm sóc ông nhiều hơn là .”
Lục Tĩnh Dương gật đầu, coi như là đồng ý, nhưng mà ngoài miệng cũng gì.
Ăn cơm xong, Lục Nam Chinh dẫn theo ba em ngoài chơi, Cung Linh Lung cũng ở nơi quấy rầy nữa, cũng rời cùng với bọn họ, hai con Chu Lan Cầm và Lục Tĩnh Dương ở nơi chăm sóc sản phụ và con nhỏ.
Cung Linh Lung rời khỏi bệnh viện lập tức chạy thẳng đến kho hàng, đầu tiên là bỏ hàng hóa trong kho hàng, đó mới gọi điện thoại gọi Tôn Đỉnh sang nhận hàng.
Lần là năm sáu mươi con heo, cô bảo Tôn Đỉnh tìm đến g.i.ế.c heo, cô lấy nửa con heo, chọn giò heo và bụng heo nhiều hơn, đưa hơn một nửa đến nhà chồng để Giang Vận bồi bổ cơ thể, tiện đường tặng một ít cho nhà ông bà nội và ông bà ngoại, đến viện gia thuộc của bộ đội đưa hai sọt thịt, rau củ quả và trái cây.