Thôi Trí Viễn rời gần hai mươi năm, hiện tại ngược quen với nơi cho lắm, lúc ông nước ngoài, những gia đình giàu như nhà họ Cung đều sẽ thuê tài xế và bảo mẫu vân vân.
“Vậy một con chăm sóc ba đứa nhỏ, chăm con còn học và việc, chắc việc giữa các gia đình cũng do con xử lý, con xuể ?” Thôi Trí Viễn khá đau lòng sự ngoan ngoãn của cô.
“Nhà máy kẹo chỉ mới khai trương dạo gần đây thôi, sắp xếp quản lý, chỉ là giai đoạn đầu chút chuyện lặt vặt cần xử lý, chờ đến khi học , sẽ giao bộ cho bọn họ.”
“Còn việc giữa các gia đình thì đại đa đều và chồng giúp đỡ, trừ phi một vài trường hợp thể vắng mặt, sẽ tranh thủ thời gian dẫn ba đứa nhỏ tham dự.”
“Ba em bé Minh thì từ nhỏ thông minh và hiếu, năng lực tự gánh vác, bình thường cũng sẽ gây sự gì cho , học còn nghiêm túc hơn cả , đôi khi còn thể chăm sóc ngược , cho nên cũng vất vả, đúng là bận một chút, nhưng cuộc sống vô cùng phong phú.”
Nhắc đến mấy đứa con, Cung Linh Lung giũ bỏ sự khôn khéo giỏi giang, nụ cũng xinh và tươi hơn lúc nhiều, trong đầu là hình ảnh đáng yêu hoạt bát của ba đứa con.
Cung Linh Lung lái xe nhanh, thời buổi còn đèn xanh đèn đỏ, quy tắc giao thông quá nghiêm ngặt, cô đường quen nên đến nửa tiếng đồng hồ chạy đến bên ngoài tòa nhà văn phòng.
“Ui cha, Tiểu Cung, hôm nay em thời gian rảnh đến đây thế? Từ lúc em học đến bây giờ, cũng nửa năm chúng gặp em, em đúng là càng ngày càng xinh .”
Mới đến tòa nhà văn phòng của bộ phận quản lý đất đai gặp một nhóm đồng chí công chức mà cô quen đang tan ca đến nhà ăn ăn cơm, thấy cô đều dừng chân chào hỏi.
Trước Cung Linh Lung cũng khá quen thuộc với bọn họ, lúc nãy cô còn xách theo một túi nho , tiện tay phát cho bọn họ vài chùm, tươi rói : “Miệng của chị Phương chúng ngọt thật đó, còn ngọt hơn cả nho của em nữa.”
Chị Phương ngắt một trái nho bỏ trong miệng, tít mắt: “Vẫn ngọt bằng nho của em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-915.html.]
“Tiểu Cung, cô đến tìm bộ trưởng Lục hả?” Một đồng chí nam hỏi.
“ , cha về , trưa nay hẹn ăn một bữa cơm với cha chồng .”
Cung Linh Lung giới thiệu như thế, Thôi Trí Viễn ở bên cạnh vui như mở cờ trong bụng, khóe miệng ngoác đến tận mang tai, chủ động bắt tay với : “Chào các đồng chí, là cha của Linh Lung, vui quen với .”
Mọi đều lễ phép bắt tay với ông , chị Phương : “Cha trai như thế, cũng là , chẳng trách Tiểu Cung như tiên nữ.”
Bọn họ cửa chuyện vài câu tách , chờ hai con bọn họ lên lầu , một đồng chí nữ ở bên cạnh : “Mọi phát hiện cha của Tiểu Cung trông quen ?”
“ là quen.”
“Nhà của Tiểu Cung đều quen với những giàu cũng sang, lẽ cha của cô cũng là trong giới, chừng chúng gặp qua .” Chị Phương , chuyện lung tung nữa, cầm nho ăn : “Đi thôi, ăn cơm thôi.”
Văn phòng của Lục Nam Chinh ở lầu ba, lúc Cung Linh Lung đến nhiều , cửa văn phòng mở sẵn, cô gõ nhẹ lên cửa gọi: “Cha.”
“Linh Lung, .”
Lục Nam Chinh còn đang xử lý hồ sơ, ánh mắt về phía phía cô, lên hỏi: “Linh Lung, đây là?”
“Đây là cha ruột tiếng lâu nay mới gặp mặt của con đó.” Cung Linh Lung nghịch ngợm .
Thôi Trí Viễn thấy kiểu giới thiệu của cô cũng , chủ động tiến lên giới thiệu: “Anh sui, là cha của Linh Lung, tên là Thôi Trí Viễn, hân hạnh quen .”