“ đồng ý cho Văn Đống và Phán Nhi ít tiền là bởi vì bọn họ còn dạy hư, bọn họ trải qua rung chuyển và biến cố của gia đình nhưng vì thế mà suy sút mất tinh thần, ngược còn cố gắng hết sức để sống tiếp.”
“ cảm thấy tính cách và nghị lực của hai đứa nó khá , tương lai chỉ cần bước nhầm đường, cuộc sống chắc chắn sẽ quá tệ, hiện tại cố gắng cung cấp một ít giúp đỡ, cho bọn họ thể sống nhẹ nhàng hơn.”
“Còn Mẫn Chi, trong trí nhớ của , em luôn là một hiếu thắng thích hơn thua, cũng là con gái mà hai thích nhất. Nếu hiện tại em sống vất vả, cha còn tiền dư, ít nhiều gì cũng thể giúp đỡ em một chút, chờ hai đứa nhỏ lớn lên , cuộc sống của em tự khắc sẽ khá hơn thôi.”
Thấy ông vẫn cứ chịu giúp đỡ, sắc mặt bà già họ Thôi vô cùng âm u, đôi mắt như phun lửa: “Trí Viễn, tại bây giờ trái tim của con cứng rắn và lạnh lùng như thế?”
“Mẹ, cho dù là cả, em ba là em gái lớn cũng , bọn họ đều là trưởng thành , sai cũng gì, nhưng nếu sai thì bọn họ tự gánh vác lấy trách nhiệm, gương cho con cháu.”
“Hiện tại sự việc phát sinh hai năm , hai em Văn Đống cũng đều nghĩ thoáng, buông bỏ quá khứ, bắt đầu nghĩ cách cố gắng nuôi sống bản , còn Mẫn Chi thì đang cái gì? Nó và con đang cái gì?”
“Người xưa một câu, thì sẽ trở nên mạnh mẽ, Mẫn Chi là , nó tỉnh táo cuộc đời, còn cứ tiếp tục dẫn dắt hai đứa nhỏ bước con đường sai trái.”
“Cha khuyên nhủ thì cũng thôi, hiện tại còn bao che cho em , còn bắt giúp nó, giúp thì là trái tim cứng rắn lạnh lùng.”
“Mẹ, nguyên nhân lớn nhất khiến cho tình cảm của mấy chị em chúng đến bước đường là gì ? Là vì công bằng, là vì cha bất công thái quá cho ba bọn họ, là và em út thất vọng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-922.html.]
Bị chỉ trích như thế, trong lòng bà già Thôi vô cùng hụt hẫng: “Cha hề bất công, là hai đứa con hiểu lầm.”
“Ha, nếu cảm thấy là chúng hiểu lầm, cứ coi là chúng hiểu lầm .”
Thôi Trí Viễn lười cãi với bà , ông rõ tính cách của , cãi với bà cũng chẳng tác dụng gì, bà sẽ bao giờ ý thức sai lầm.
Ông cũng quá nhiều, chỉ nhắc thái độ của nữa: “Thôi Mẫn Chi gả rõ ngoài, là vợ của khác, chuyện của nó quản , cũng quản.”
“Anh cả, thằng ba và Văn Hào họ thôi, nể mặt cùng họ cùng dòng máu, sẽ ủng hộ một chút về mặt kinh tế, ngày hôm qua đưa cho Văn Đống .”
“Thằng ba và Văn Hào sắp tù, bọn họ đều là trưởng thành, còn là đàn ông khỏe mạnh, tay chân đầu óc đều đủ, chờ tù thì tự nghĩ cách tìm công việc kiếm tiền nuôi sống gia đình sống cho qua ngày, tiền còn để cho cả cải thiện cuộc sống, chắc là thể ở bên trong sống thoải mái lo âu nhiều năm.”
Thấy ông thèm để ý đến con gái, cũng bỏ mặc con cháu, bà già họ Thôi sốt ruột bực , tăng lớn âm lượng: “Mọi con đường của bọn nó đều phá hỏng hết , con bảo chúng nó cái gì kiếm tiền đây? Chúng nó lao động chân tay bao giờ , Minh Viễn còn sức khỏe nữa, hiện tại hai chú cháu nó đều ly hôn, còn nuôi con, cả gia đình già trẻ đều chờ chúng nó nuôi sống, rõ ràng con ngoài ăn phát triển , vì thể giúp bọn họ chứ?”
“Bọn họ chỉ là em và cháu của , trách nhiệm của .”
Trước cũng là vì Thôi Trí Viễn nhận rõ vấn đề , cho nên khi gia đình cãi , ông cứ luôn ba khuyên Cung Vãn Đường nhường nhịn, vô như thế, bà mới thất vọng về ông .
Sau cuối cùng ông cũng nghĩ thông suốt, ông đặt vợ lên vị trí hàng đầu, vô hình chung những thái độ và cách cư xử của ông bà tổn thương sâu sắc.